Người đó như thể không nghe thấy lời nói của Trình Thanh Lam, cứ chậm rãi đivào phòng. Cánh cửa từ từ đóng lại, tiếng khóa trái vang lên “lạchcạch".
Trình Thanh Lam nhìn anh tiến tới từng bước một, ngồi xuống cạnh mình, nụcười trên mặt anh đã có vị chua xót. Tay anh đặt sau lưng. Quả nhiêngiống lời anh nói, trên đường cô giãy giụa đã cào cắn anh chằng chịtnhững vết bầm, càng thêm phần mờ ám thân mật.
“Thanh Lam, tôi thừa nhận ngay từ đầu cứu em là tôi có ý đồ khác.” Đinh Nhấtbỗng cất lời, quay đầu nhìn cô, ánh mắt chân thành chưa từng thấy.
Trái tim của Trình Thanh Lam đập loạn nhịp. Anh thực sự. . . . . .
Bây giờ mặt anh kề sát cô, anh lại ngồi xuống ngay cạnh cô. Đây không phảilà khoảng cách an toàn. Mắt cô nhìn thẳng vào anh, nhưng lại dịch ngườira sau. Song, cánh tay dài của anh chẳng biết đã ôm eo cô từ lúc nào,anh ôm thật chặt. Cô chỉ có thể ngẩng đầu xấu hổ nhìn anh.
“Sở dĩ tôi tìm đến em vì tôi giám định thấy bên bờ sông Đen có phản ứngsóng điện của sinh vật rất mãnh liệt. Có thể có phản ứng mạnh như vậychắc chắn không phải là người bình thường. Cho nên tôi cứu em.” Anh nói, “Vì tôi nghĩ sức chiến đấu mạnh mẽ có thể giúp ích cho tôi. Điều tôimuốn, là được tự do ở vùng đất chết, là hướng tới một ngày có thể trởlại Nam Thành. Đây là ý đồ riêng của tôi. Con người là ích kỷ, tôi thừanhận tôi cũng không phải ngoại lệ.”
Trình Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-thoi-loan/2952970/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.