Dạ Ưng lập tức bắt tay vào việc tìm kiếm Kỷ Mộ Niên và Sở Hi Du, mà ở chốn Tây Nam xa xôi, hai người tự nhiên còn chưa biết được điều này. Kỷ Mộ Niên đã từng nói muốn dưỡng thương cho Sở Hi Du xong sẽ quay lại tìm đám người giang hồ này điều tra tin tức, lại không ngờ đám người này rốt cục kiềm chế không được tính tình, tự mình tìm lên núi.
Kỷ Mộ Niên vốn đi ra ngoài tìm chút trái cây dại và thảo dược, cộng thêm dò đường, trời vào đông nên thực vật trên núi có thể tiếp tế lương thực vốn rất ít, y hành động bất tiện lại không thể săn thú, chỉ đành phải từng bước một vừa đi vừa quan sát.
Rời khỏi sơn động không bao lâu, xa xa liền truyền đến tiếng người. Kỷ Mộ Niên vừa nghe thấy âm thanh, lập tức cảnh giác, ẩn nấp thân mình, vễnh tai lắng nghe.
Thế gian lớn thế này luôn có việc trùng hợp. Bao vây khắp núi rừng có đủ các loại cao thủ giang hồ, mà người Kỷ Mộ Niên gặp phải, trùng hợp thế nào, lại đúng là Độc thủ nương tử và đoàn người của Khôi ca.
Độc thủ nương tử và Khôi ca cũng là cũng là lần đầu tiên đi vào trong núi, phía sau còn đi theo một đám tiểu đệ, trong đó còn có một người dắt theo chó săn. Chó săn chạy ngửi tán loạn khắp nơi, thẳng đến khi bị người đi trước dùng dây thừng tha đi ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của người dắt chó kia, Độc thủ nương tử cười nói, “Bách Lý Tầm Hương, ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291174/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.