Chương trước
Chương sau
Sở Hi Du vô cùng nghe theo lời Kỷ Mộ Niên, Kỷ Mộ Niên bảo hắn đi hướng Đông, hắn nhất định sẽ không đi hướng nào khác ngoại trừ hướng Đông. Hắn nhìn về phía Kỷ Mộ Niên cười thật tươi, “Mộ Niên, ngươi nói cái gì, ta sẽ làm cái đó.”
Lời này nói đến vô cùng chân chó, Kỷ Mộ Niên nghe xong, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thái tử Nam Sở lại trở nên uất ức như thế, cư nhiên để cho kẻ đối đầu với mình chỉ huy mình làm việc, Kỷ Mộ Niên lớn từng này tuổi đầu, cũng là lần đầu tiên gặp loại chuyện vớ vẩn này.
Y vừa nghĩ, vừa vươn tay đến, sờ sờ đầu Sở Hi Du.
Sở Hi Du lập tức ngoan ngoãn để Kỷ Mộ Niên vuốt, khuôn mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn, tựa như nếu chỉ cần đối với hắn tốt một chút, hắn sẽ vui vẻ tận mấy ngày liền.
Nói như vậy, người này lúc ở trong tay Thành Phong Nam và Đồng Hoa đã ăn không ít đau khổ. Cũng vì vậy mà lúc mình đối tốt với hắn (cho dù là giả tạo),hắn liền nghĩ mình thật sự giúp hắn.
Kỷ Mộ Niên ngẫm lại, ý cười càng ngày càng đậm, thu hết vẻ mặt của Sở Hi Du vào đáy mắt.
Sở Hi Du thế này, người tuy rằng ngốc nghếch, nhưng võ công vẫn còn, có thể đánh nhau có thể sinh tồn, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
Bất quá nếu đến một ngày đầu Sở Hi Du lại thông suốt, phải làm thế nào đây?
Nghĩ vậy, Kỷ Mộ Niên nhíu mày, cúi người ngồi bên cạnh Sở Hi Du.
Sở Hi Du nhanh chóng nhích đến gần, tựa vào thân thể Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên chỉ chỉ mặt đất nói, “Nằm úp sấp xuống.”
Sở Hi Du nhìn mặt đất, không chút suy nghĩ, lập tức nằm xuống.
Kỷ Mộ Niên cúi đầu, nhìn sau gáy Sở Hi Du.
Giang hồ đồn rằng có kim khâu có thể phong tỏa trí nhớ, cũng không biết có phải Thành Phong Nam dùng phương pháp này để ngăn cản trí nhớ của Sở Hi Du hay không.
Y còn chưa xem xét cẩn thận, Sở Hi Du đột nhiên quay đầu sang, ánh mắt trong suốt, lóe sáng nhìn chằm chằm Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên thấy bộ dạng này của hắn, rõ ràng là có lời muốn nói, liền nhíu mày hỏi, “Làm sao vậy?”
Sở Hi Du lập tức hắc hắc cười lên tiếng, “Ta không cần cởi quần áo sao?”
“…” Mày Kỷ Mộ Niên nhăn lại càng sâu, hỏi, “Cởi quần áo để làm gì?”
Sở Hi Du đáp, “Giúp ta xoa xoa.” Dừng lại một chút, lại nhấn mạnh, “Ta rất thích Mộ Niên xoa xoa, lúc thoa dược rất thoải mái.”
“…” Kỷ Mộ Niên không nói gì, cuối cùng hai đầu mày gần như dựng ngược, ‘Bốp’ một tiếng mạnh bạo đánh vào sau gáy Sở Hi Du, lạnh lùng nói, “Quay đầu lại.”
Sở Hi Du ‘Ai da’ một tiếng che ót của mình lại, có chút thất vọng, chỉ đành phải một lần nữa quay đầu nằm úp sấp trở lại.
Kỷ Mộ Niên hận đến nghiến răng, giơ tay phải lên xoa xoa gáy Sở Hi Du, kiểm tra nửa ngày, quả nhiên chạm phải một đầu kim thật bén nhọn.
Y vạch tóc Sở Hi Du ra, tập trung nhìn kỹ, thật sự nhìn thấy trên da đầu lộ ra một đầu kim khâu thật nhỏ.
Như vậy, kim khâu này chính là căn nguyên khiến toàn bộ trí nhớ của Sở Hi Du bị biến mất.
Kỷ Mộ Niên nhìn kim khâu, oán hận dùng sức ấn sâu vào, một lần nữa đẩy mũi nhọn đi sâu vào bên trong da đầu.
Cho ngươi xoa!
Sở Hi Du, tiếp tục làm kẻ ngốc đi!
“Được rồi.” Kỷ Mộ Niên vừa lòng nhìn sau gáy Sở Hi Du, rõ ràng lưu loát vỗ tay nói.
Sở Hi Du hừ hừ hai cái mới nói, “Có chút đau.”
“Đau mới có hiệu quả.” Kỷ Mộ Niên đáp lại.
Sở Hi Du ‘À’ một tiếng, lại nói, “Vậy xoa xoa nữa đi.”
“…” Kỷ Mộ Niên không khỏi nhìn Sở Hi Du nhiều thêm vài lần.
Xét theo một trình độ nào đó mà nói, kẻ ngốc vẫn có phúc của kẻ ngốc.
***
Hai người đợi giữa chốn núi rừng ước chừng năm sáu ngày, thương thế của Sở Hi Du cũng tốt hơn rất nhiều, thời tiết cũng càng ngày càng trở lạnh. Trên người Kỷ Mộ Niên chẳng có một mảnh áo bông, cộng thêm mấy khối lương khô cũng hoàn toàn rơi vào bụng Sở Hi Du, đến ngày thứ sáu, Kỷ Mộ Niên buộc phải tính toán xem rời khỏi khu rừng này như thế nào.
Phong Vũ lâu là trạm tin tức nổi tiếng chốn giang hồ, lệnh treo thưởng vừa được ban ra, lập tức gây sự chú ý của rất nhiều người, mục tiêu thẳng hướng Sở Hi Du. Lại cộng thêm đám người của Độc thủ nương tử nháo loạn trong Hoài An thành mấy hôm trước, người trong giang hồ đại khái đều đã biết vị trí của Sở Hi Du, đồng loạt kéo đến bao vây Kỷ Mộ Niên và Sở Hi Du.
Lệnh ban thưởng lần này chỉ rõ muốn lấy thủ cấp của Sở Hi Du, vốn là chuyện không liên quan đến Kỷ Mộ Niên. Nhưng Kỷ Mộ Niên thứ nhất muốn tìm chìa khóa của thiết liên, thứ hai tin tức y và Sở Hi Du là đồng lõa đã truyền ra từ trong khách điếm, tự nhiên không thiếu việc phải trốn chui trốn nhủi cùng với Sở Hi Du.
Tin tức trên giang hồ truyền nhanh như gió, trong hoàng cung cũng không thể thái bình.
Lúc Long Nghệ nhận được mật báo của ảnh vệ, trực tiếp nhíu mày hỏi, “Sở Hi Du bị người của Bắc Phong ta treo thưởng?”
Dạ Ưng lập tức bẩm báo, “Quả thật như thế. Phong Vũ lâu nửa đêm yết bảng, truyền bức vẽ Sở Hi Du trong Hoài An thành, ngày thứ hai liền có người trong Hoài An thành phát hiện tung tích.”
Long Nghệ nói, “Chuyện kỳ lạ như thế, trẫm nghe Tiểu Túc nói hắn đâm Sở Hi Du trọng thương, vốn tưởng rằng người này đã chạy trở về Nam Sở.” Y dừng lại một lúc, ngạc nhiên nói tiếp, “Vậy Sở Hi Du đang ở cùng với ai?”
Nếu được người cứu đi, bên cạnh Sở Hi Du phỏng chừng hẳn là còn có người có thể làm bạn. Dù sao Chung Túc khiến hắn bị thương cũng không phải nhất thời là có thể khôi phục.
Dạ Ưng nghe Long Nghệ nói xong, trầm mặc một lúc, mới nói, “Theo đồn đãi, quả thật có người ở bên cạnh Sở Hi Du.”
“Thân phận người này, đã điều tra ra chưa?” Long Nghệ lại hỏi.
Dạ Ưng nói, “Nghe người trong Hoài An thành truyền đến tin tức, người nọ sử dụng đao.”
“Đao?” Long Nghệ nhíu mày, trong đầu bỗng nhiên hiện lên thân ảnh một người.
Dạ Ưng nói thẳng, “Thân đao bằng huyền thiết, vỏ đao đen nhánh, có khảm minh châu.”
Đao trong thiên hạ, lấy huyền thiết làm vật rèn đúc cực kỳ ít, Long Nghệ nghe xong, trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút bất an, nói “Người nọ là Kỷ Mộ Niên?”
Dạ Ưng nói, “Thuộc hạ không biết, chẳng qua nghe nói người nọ hành động bất tiện, là một người què.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Dạ Ưng cũng hiểu được, miêu tả như vậy chẳng khác bao nhiêu so với Kỷ tướng quân.
Lần cuối cùng khi Chung Túc và Kỷ Mộ Niên gặp mặt, chân Kỷ Mộ Niên đã bị phế đi một. Chung Túc giao lại bảo đao ngự ban cho Kỷ Mộ Niên, lúc này quả thật y cũng phải mang đao theo bên mình.
Mày Long Nghệ càng nhăn chặt hơn, cuối cùng nói, “Hắn sao có thể ở cùng một chỗ với Sở Hi Du?”
Vấn đề này thật khó trả lời, Dạ Ưng ngậm miệng, cẩn thận suy nghĩ, vẫn là lặp lại một câu trước đó, “Thuộc hạ không biết.”
“…” Long Nghệ nhụt chí, sau đó trái tim lại nhảy lên, “Không phải là Sở Hi Du áp chế Mộ Niên chứ?”
Lấy biểu hiện ngày xưa của Sở Hi Du, võ công của người này sợ là cao tới mức kinh người.
Dạ Ưng đáp, “Hoàng thượng không cần lo lắng, thuộc hạ nghe nói khi Sở Hi Du bị vây khốn ở Hoài An thành, là Kỷ tướng quân tương trợ phá vòng vây.”
Cả hai người còn chưa rõ ràng thân phận của người bên cạnh Sở Hi Du, đã tự phá đoán là Kỷ Mộ Niên.
Long Nghệ nhíu mày nói, “Trẫm phái người đi tìm Mộ Niên thật lâu, cũng không tìm được nửa điểm tin tức, hiện tại hắn đột ngột xuất hiện, tự nhiên rất muốn tìm được hắn.”
Y vừa nói xong, lại nhanh chóng bổ sung, “Dạ Ưng, truyền khẩu dụ của trẫm, lập tức điều động nhân mã của Hoài An thành, cần phải bảo hộ an toàn của Mộ Niên.”
Dạ Ưng lập tức quỳ xuống lĩnh chỉ, “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.