Người đến hẳn là một thái giám, Chung Túc có thể đoán được thông qua đôi giày mà vị thái giám này đang mang. Phục sức trong cung tuy rằng đều được phát thống nhất, nhưng giày của thái giam này lại không có chút cát bụi, được chuẩn bị rất sạch sẽ, vạt áo phía trên giày cũng thập phần chỉnh tề. Dưới thắt lưng của người này còn lộ ra một đầu phất trần, chuỗi tơ bạch sắc lay động theo gió.
Thái giám này hẳn là rất có địa vị.
Chung Túc thầm nghĩ, vội vàng đem cái chổi đặt xuống một bên, quỳ xuống đất nói, “Nô tỳ bái kiến công công.”
Một đêm trước, Nhược Thanh và Nhạc Bích đã nói cho hắn biết đại khái quy củ trong cung, lúc này Chung Túc cuối cùng cũng nói đúng xưng hô của mình.
Đức Phúc thấy cung nữ cúi đầu, nghĩ đến khẩu dụ của Hoàng thượng, hai mí mắt hơi híp lại, giơ chân lên hung hăng đạp một cước trên ngực cung nữ, hung tợn nói, “Tiện tì chết tiệt, ngay cả sân viện cũng quét không sạch!”
Một cước này dùng mười phần lực đạo, góc độ cũng thập phần xảo diệu, Đức Phúc thầm nghĩ đem cung nữ này đá ngã ra mặt đất, để cái đầu vẫn luôn cúi thấp của nàng phải nâng lên.
Chung Túc chỉ cảm thấy ngực tê rần, thắt lưng nháy mắt mềm xuống, ngã nhào sang một bên.
Trong mắt hắn hiện lên kinh ngạc, có chút không thể tin nhìn Đức Phúc, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.
Đức Phúc liếc mắt nhìn về phía vị trí cửa sổ ở Phong Sở trai.
“…”
Hoàng đế vẫn đang ở xa xa quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291100/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.