Chỉ chốc lát sau, váy khố của Chung Túc đã bị Nhược Thanh kéo xuống. Chung Túc lập tức đỏ bừng cả cổ, thanh âm cũng theo đó mà thấp hơn rất nhiều.
“Nhược Thanh cô nương, Nhạc Bích cô nương, ta… ta tự mình làm được rồi.”
Hắn vừa nói chuyện, vừa giãy dụa muốn tự tay mình làm, che lại hạ thể của mình.
Nhạc Bích nhìn thấy bộ dạng người bên cạnh, ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Nhược Thanh cũng che miệng cười, cười một lúc mới nói, “Tú Nhi muội muội, lớn lên thật đáng yêu nha.”
Chung Túc không hiểu gì ngẩng đầu nhìn Nhược Thanh.
Nhược Thanh thấy Chung Túc nhìn mình, buông cánh tay Chung Túc ra, đứng trước mặt của Chung Túc, hai tay ôm lấy bả vai mình, bộ dạng đứng đắn nói, “Tú Nhi muội muội, nếu là nhi nữ bình thường khi bị kinh hách, đều là che lấy chỗ này mới đúng.”
“…”
Bàn tay đang liều mạng che phía dưới của Chung Túc cứng lại.
“Cái chỗ mà muội muội muốn che kia, chỉ có nam nhân mới có.”
“…”
Chung Túc không biết bản thân hiện tại rốt cục nên đặt tay ở chỗ nào.
“Muội muội, không phải ngươi là…”
Nhược Thanh kéo dài thanh âm, ánh mắt chuyển vòng vòng nhìn chằm chằm vào thân thể xích lõa của Chung Túc.
“…”
Chung Túc gục đầu xuống, tránh né ánh mắt của Nhược Thanh, rút tay về, lại không biết đặt ở chỗ nào. Nếu mà sự thật đúng như Nhược Thanh nói phải che ngực, hắn quả thật không phải đang bắt chước một nữ nhân; nhưng nếu cứ duy trì động tác này, chỗ mà hắn đang che chắn quả thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hung-loan-ha-tieu-man-yeu/1291098/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.