Trong ánh sáng yếu ớt,phải mất một lúc lâu Phương Thần mới nhìn rõ mọi vật bên trong. Cô biết, sau vụnổ xảy ra hôm ấy Jonathan vẫn lẩn trốn tại nơi này, trên mặt đất vứt lăn lốcmấy tờ báo cùng những chai nước khoáng, còn có cả mấy hộp cơm, khắp chốn đềucho thấy nơi đây có người ở.
Quả nhiên, Jonathan đứngtrước mặt cô, dang hai tay, nhướng mày hỏi: “ Mày thấy nhà của tao thế nào?”.
“ Anh điên rồi”, PhươngThần bàng hoàng một chút rồi lạnh lùng nó
Dường như Jonathan khôngnghe rõ lời cô, chỉ tay ra hiệu, “ Ngoan ngoãn ngồi xuống cho tao”.
Phương Thần nhìn mặt đấtbừa bãi bẩn thỉu, không nói gì, chỉ co chân ngồi xuống.
“ Anh muốn gì?”, côngẩng đầu lên hỏi.
Jonathan hỏi lại: “ Màyđoán xem?”.
“ Hàn Duệ sẽ không tớiđâu”, cô nói chắc nịch đập tan vọng tưởng của hắn.
Một lát sau, chỉ nghethấy bốp một tiếng, âm thanh sắc lạnh vang vọng khắp phòng.
Khóe miệng của cô bỏngrát, tóc bị túm chặt, cả người nghiêng hẳn về một phía.
“ Mày định lừa tao hả?”,một tay Jonathan túm chặt lấy tóc Phương Thần, chửi một câu rất thô tục, khuônmặt lại lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn, “ Mày nên biết, tao ghét nhất là bị ngườikhác lừa”.
Phương Thần thử mấp máymôi, trong miệng lập tức xông lên mùi máu tanh, cô cắn răng định phản kháng,kết quả là lời nói tiếp theo của Jonathan khiến cô
“ Năm đó Lucy cũng chếtvì lừa tao… mày có muốn kết cục giống nó không?”.
Lục Tịch?
“ Ý mày là gì?”, PhươngThần cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278747/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.