Đã lâu lắm rồi PhươngThần mới được ngủ ngon như thế, cô chỉ tỉnh giấc khi cảm thấy ngứa ở trên cổ.
Phương Thần không mởmắt, xung quanh tối om, có lẽ trời sắp sáng rồi. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất buồnngủ, đến nỗi không buồn cử động ngón tay.
Bao bọc quanh cô dườngnhư là làn hơi ấm rất hiếm hoi, xen lẫn với mùi thơm hoa quế, tràn vào mũithoang thoảng.
Có lẽ Phương Thần khôngbiết lúc này cô có sức hấp dẫn đến nhường nào, mái tóc xõa ra, đôi môi hồngtrông thật xinh tươi.
Quả thật do quá mệt mỏinên Phương Thần không đáp lại và cũng không phản ứng trước cử chỉ thân mật của HànDuệ, cùng lắm là mỗi khi cảm thấy ngạt thở thì cô chỉ nghiêng đầu sang một bênvà hơi chau mày chứng tỏ sự không hài lòng…
Đến khi tay của Hàn Duệchạm đến chỗ nhạy cảm nhất trên người, Phương Thần mới đột nhiên co người lạivề phía sau như bị điện giật.
Tất cả đều là bản năng,dường như cử động của cơ thể không chịu sự khống chế của bản thân cô.
Rõ ràng Phương Thần rấtbuồn ngủ, đến cả việc mở mắt ra mà cũng không làm nổi, nhưng bây giờ cô lạithấy sợ, hoặc nói chính xác hơn là cơ thể cô đang sợ hãi.
Mặc dù đã ngủ rồi, nhưngký ức đã từng xảy ra đó vẫn mãi để lại dấu ấn trong tâm trí cô.
Hàn Duệ đã từng cưỡngbức cô.
Đó là lúc cả hai ngườiđều tức giận và thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng, Hàn Duệ đã bất chấp tất cả,đã đẩy ngã Phương Thần bằng vẻ điên cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278746/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.