Phương Thần đẩy cửa bướcvào thì phát hiện mình đã làm gián đoạn câu chuyện của họ.
Đúng là rất không đúnglúc. Nhưng Hàn Duệ đã giơ tay vẫy cô và nói: “Lại đây nào!”
Một mình Hàn Duệ gần nhưchiếm hết một nửa chiêc salon dài, cho dù là ngồi ở chỗ tối thì vẫn tỏ rõ sựthâm trầm và mạnh mẽ, như một hoàng đế độc tôn. Mà thực ra , thần thái và ngữkhí cũng rất giống, giơ tay ra vẫy cô, không lẽ anh ta coi cô là đồ vật quý giácủa mình?
Mặc dù trong lòng rấtkhông vui, nhưng Phương Thần cũng nhận thức rõ về hoàn cảnh lúc này. Dù khôngrõ vì sao Hàn Duệ lại đưa có tới bữa tiệc n, nhưng nếu đã quyết diễn cho đếncùng thì không thể bỏ dở giữa chừng với bất kỳ lý do nào.
Nếu để xảy ra chuyện gì, thì chắc rằng anh sẽ không bỏ qua cho cô.
Nghĩ đến đây, PhươngThần không khỏi cảm thấy buốn, thời gian gần đây không hiểu sao cô thường xuyênrơi vào hoàn cảnh cưỡi trên lưng hổ, hơn nữa lại cứ như một quy luật quái ác,khiến cho tình thế khôn thể làm chủ được mọi việc của bản thân mỗi ngày mộttăng.
Thế nên cả buổi tôi côngoan ngoãn ngồi bên Hàn Duệ , giống như tất cả những người khác trong phòngVIP, không nói câu nào mà chỉ nghe Hàn Duệ và Thương lão đại nói chuyện vớinhau.
Hoặc, nên gọi đó là mộtcuộc đối thoại đầy gai góc.
Cho dù là người ngồi bênnghe chuyện như Phương Thần cũng cảm thấy giữa hai người kia đang có sóng ngầm.Có lẽ thực tế là hai người rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278701/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.