Tiêu Mạc rít mộthơi thuốc, mỉm cười nhìn Chu Gia Vinh: “Nếu không vì thế thì cậu tưởng tôi rỗirãi tới mức đến chỗ cậu mà ăn lẩu hay sao?”.
Lúc này Chu GiaVinh bỗng thấy buồn chán, bạn bè với nhau bao nhiêu năm, thế mà khi gặp gái đẹplà lập tức trở nên bạc bẽo ngay được.
Tất nhiên, GiaVinh đã biết Tiêu Mạc luôn là người rất độc mồm độc miệng, nhưng không nghĩ làlần này vì Phương Thần mà ngay cả tài nấu nướng của mình cũng bị coi thường nhưvậy.
Vì thế Chu GiaVinh nói: “Nhưng tôi chẳng thấy cô ấy có điểm gì hay cả”.
“Thế cô ấy có điểmgì là không hay?”, Tiêu Mạc chậm rãi hỏi lại.
“Điều quan trọnglà cô ấy dường như không phải là người mà từ trước đến nay cậu vẫn thích.”
Bạn gái của Tiêu Mạcnhiều như cá con, nhưng đều cùng là một kiểu, xinh đẹp và đáo để, thỉnh thoảnggặp trong quán rượu, người nào cũng làm ra vẻ điệu đà, tính cách thì rất cởi mởvà uống rượu thì thành thần.
Còn Phương Thần…trongmắt của Chu Gia Vinh, phần nhiều là hình ảnh của một cô gái đứng đắn, từ lời ăntiếng nói đến cử chỉ việc làm, lúc nào cũng đoan trang, nghiêm nghị. Xem ra,ngay từ hồi còn nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ nghiêm khắc, cho nên đến giờ cũng chưa thấy dẫn bất cứ mộtngười bạn trai nào về nhà.
So sánh Phương Thầnvới những cô gái ấy, quả là khác nhau một trời một vực.
Vì thế, Chu GiaVinh rất hoài nghi, vì sao Tiêu Mạc bỗng nhiên lại thay đổi khẩu vị như vậy?
Sau khi bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278683/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.