Đêm20 tháng 3 năm 2009
Giờ phút ấy, vùngbiển phía nam của Trung Quốc trông như một dải lụa đen khổng lồ, không có giớihạn, chẳng nhìn thấy điểm tận cùng, trải dài bốn bề, nối liền với bầu trời đêmkhông sao một cách hoàn mỹ, như thể không có lấy một kẽ hở.
Cũng không biết làlần thứ mấy, tiếng máy nổ của chiếc tàu tìm kiếm số 2 vẫn tiếp tục kêu phành phạch,phá vỡ màn đêm yên tĩnh đến khác thường.
Tiếng máy nổ cứ xarồi gần, gần rồi lại xa, chiếc đèn thăm dò ở đầu thuyền cứ lắc lư, vạch thành mộtđường sáng hình vòng cung kèm theo tiếng gọi phát ra từ chiếc loa dội lại mấy lần.
Nhưng, chẳng có tiếng đáp trả nào.
Trừ mấy con sóng bạcchồm lên khi man thuyền lướt qua, tất cả vẫn yên tĩnh như vậy, như thể chúng mớilà vị khách không mời mà đến, như thể mấy tiếng đồng hồ trước đó chưa từng xảyra chuyện gì.
Trời vừa trút mộttrận mưa lớn, mùi hoen gỉ của sắt thép thoang thoảng trên boong thuyền,hoà lẫnvới mùi tanh trong gió biển và cả mùi của dầu máy, khiến người ta buồn nôn.
Từ Thiên Minh- ngườicủa đội cơ động đặc biệt đi lại từ mạn tàu, chợt nhìn thấy người con gái ấyđang đứng dưới ánh đèn. Cô mặc một bộ váy áo màu đen, chiếc váy mỏng và nhẹ baytrong gió, tựa như đôi cánh màu đen chấp chới, cất cánh bay lên. Nhưng bướcchân rất vững vàng, trong một ngày thời tiết như thế này mà dường như cô khôngthấy lạnh, chỉ đứng yên đó, ánh đèn pha chói mắt thỉnh thoảng lại chiếu lên ngườicô, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-mong-manh/3278682/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.