-Tuấn kiệt đưa kỳ An đến trước một ngôi nhà to và tráng lệ,, đến nỗi cô sững sơˋ ngây ngốc nhìn mãi không mỏi mắt cô cứ tưởng mình đang ở trước cung điện hoàng gia.
- Nhà ai vậy đẹp quá (Kỳ An quay sang hỏi Tuấn kiệt)
- nhà tôi đấy! có đẹp không.
-Cái gì! nhà cậu! (cô há hốc mồm ngạc nhiên)-thảo nào cậu ta tính tình thiếu gia quá trời -Họ bước vừa bước vào ngôi biệt thự! Hai da˜y người hầu đứng thẳng tắp hai bên cúi chào cung kính đồng thanh nói -Hoan nghênh cậu chủ trở về. Bỗng ở giữa hai hàng người có một người phụ nữ xinh đẹp quý phái bước về phía Tuấn kiệt.
- Con trai của mẹ!! Tuấn kiệt cuối cùng con cũng về,, mẹ cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại con nữa.
- Cậu có sao không! may là cậu trở về nếu không bà chủ tuyệt thực cho coi-người phụ nữ vui mừng ôm trầm lấy Tuấn kiệt. (quản gia lý người chăm sóc Tuấn kiệt từ nhỏ).
- Tuấn kiệt con mà không về chắc quản gia lý bỏ làm mất-mẹ cậu nở nụ cười hiền từ nói.
-Dạ!! Tuấn kiệt trả lời vui vẻ.
- Ai đây con!!con lại định tuyển người giúp việc nữa à?-Mẹ Tuấn kiệt nhìn thấy Kỳ An đứng cạnh cậu nghi hoặc hỏi)
- Không phải đâu mẹ! Gia đình cô ấy đã cứu con khi rơi xuống biển!! Nếu không được họ cứu,, không biết bây giờ đang trôi nổi ở đâu rồi! -Tuấn kiệt vội giải thích quay sang nháy mắt với Kỳ An....Cô vội cúi gập người nói, cháu Chào cô ạ cháu tên là Kỳ An ạ.
-Cảm ơn cháu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-cua-bien/100891/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.