-Đến tối mẹ và chị của Kỳ An đi chợ bán hải sản về không những bán được hết cá mà giá còn cao nữa chứ hai người vui vẻ bước vào nhà gọi -Kỳ An ra mà xem này hôm nay chị và mẹ và chị bán lãi được hơn 500k tiền cá đây này.( vui vẻ quá quên bă˜ng luôn sự có mặt của Tuấn kiệt)
- Kỳ An từ trong bếp chạy ra nói giọng mừng quýnh.thật sao hôm nay bán được nhiều thế ạ.
-Ừ! mẹ cô cười vui vẻ
-Có 500k mà mọi người vui vẻ vậy sao?
-Ba người nghe vậy đồng thời wuay về phía Tuấn kiệt.
- Bán như vậy lời ở đâu ít nhất phải 1triêu trở lên chứ.
-Nè cậu!! ở đây có rất nhiều cá người ta đều kiếm sống bằng nghề bán hải sản ít nhà bán lãi được 500k lắm không phải dễ đâu thưa cậu. - Kỳ Hân nhìn cậu nói mỉa
-vậy sao mọi người không lên thành phố mà bán! Ở đó giá cả cao ngất ngưởng đó.
-Chẳng lẽ cậu bắt chúng tôi vì mấy con cá mà mất 2000 km đạp xe lên thành phố bán sao? Kỳ Hân tức giận nói móc
-Thôi mà chị kệ cậu ta,, cậu ta là người thành phố không hiểu được cuộc sống khổ cực của chúng ta đâu! Kỳ An quay sang an ủi Kỳ Hân với khuôn mặt nhăn nho´-Nghe thấy vậy Tuấn kiệt cảm thấy mình nói có vẻ không đúng vì đã không hiểu được nỗi khổ tâm của họ nên cúi đầu Xin lỗi, mọi người thấy cậu ta không cố ý nên cũng bỏ qua,, bỗng trong đầu Tuấn kiệt nhớ đến việc nói với Kỳ An ban sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-cua-bien/100890/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.