Sau khi Từ Chỉ Giai bị bắt giam, mọi thứ dần trở về với sự yên bình và hạnh phúc.
Cuộc sống này quá đỗi chân thật nhưng lại như một giấc mơ bay bổng khó mà diễn ta được.
Không những được ba mẹ chồng yêu thương mà còn được Mộc Phi chiều chuộng.
Ngày nào anh cũng về về sớm cùng cô ăn cơm, ngày nghỉ rảnh rỗi, anh sẽ cùng cô nằm ở nhà cả ngày mà không chán, cùng cô đọc sách, ra vườn hái hoa, nấu ăn.
Thỉnh thoảng anh và cô lại mặc đồ đôi, cùng nắm tay nhau đi dạo khắp con phố như bao vợ chồng khác, như bao cặp đôi yêu nhau.
Nhưng mà thứ hạnh phúc này cứ như do cô vay mượn mà có được, vì đây là thân xác của Tình Xuyên, là những thứ mà cho đến khi chết đi cô ấy cũng không được cảm nhận dù chỉ một chút.
Nghĩ đến đây tim cô lại hơi nhói lên, cảm giác đôi chân dần trở nên nặng nề, hốc mắt có chút đỏ, bàn tay hơi buông lỏng ra.
Nhưng đột nhiên anh lại nắm chặt lấy tay của cô, nở nụ cười rạng rõ dưới ánh đèn đường: "Sai vậy? Đi dạo mỏi chân rồi à?"
Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã khôm lưng xuống: "Nào! Lên đây! Anh cõng em!"
Tình Xuyên cười vui vẻ, cô leo lên lưng anh, ôm lấy cổ anh: "Em có nặng lắm không?"
"Không nặng một chút nào, vẫn còn phải tốn thời gian vỗ béo lên, nếu không sau này làm sao mà sinh bảo bảo được." Mộc Phi hớn hở, dạo gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hoang-hon-chieu-roi-long-em/2729988/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.