Thư sinh có một cái tên rất hay: Tử Dạ.
Khi hoàng hôn buông xuống, Tử Dạ dẫn ta lên tòa Ngọc Quỳnh Lâu cao nhất ở Thượng Kinh.
Đối diện là hoàng cung hoa lệ và nguy nga, hắn cực kỳ nghiêm túc hỏi ta:
“Cha mẹ ta đã mất, trong nhà chỉ còn một người kế mẫu và một người đệ đệ. Mặc dù họ không dễ chung sống…”
“Nhưng mọi việc trong nhà đều do ta làm chủ, nhất định sẽ không để nàng chịu chút ấm ức nào.”
“Thanh Ngọc, nàng có nguyện…”
Ta mơ hồ cảm thấy đề tài này có chút gì đó không bình thường.
Có lẽ do từng trải qua những quy tắc lễ giáo nặng nề đến không thở nổi ở phủ Tể tướng, ta nghĩ dù có gả cho ai, cũng sẽ không thoải mái và tự do như bây giờ khi tự cung tự cấp.
Vậy nên, ta liền chuyển đề tài.
“Tử Dạ, chàng nhìn kìa.”
Lúc này, ánh chiều tà xuyên qua từng lớp mây chồng chất, chiếu xuống.
Ta nín thở, phóng mắt nhìn ra xa.
Ánh tà dương đẹp đẽ, cánh chim đơn độc lướt qua mặt hồ, bóng nắng nhảy múa trên mặt nước vàng rực, tĩnh lặng như ngọc.
Thật là một bức tranh thủy mặc hùng vĩ tuyệt mỹ.
Ta nói với Tử Dạ rằng:
“Đây là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời ta, là giây phút mà ta đã trải qua cùng chàng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ho-phach-dung-day-trong-chen-ngoc/3625330/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.