Buổi tối ngày cuối cùng, các khách mời cùng nhau ra ngoài hiên nhà ngắm sao, tâm sự đến tận khuya.
Tuy sáu ngày ở đây phải trải qua nhiều nhiệm vụ khó khăn, ăn uống đạm bạc nhưng thật ra ngoài những chuyện đó thì vẫn có rất nhiều chuyện vui, đáng để lưu luyến.
"Ây da cuối cùng cũng có thể về nhà rồi! Ở đây lạnh muốn chết, hằng ngày còn phải lội sông bắt cá!" Vĩ Thành dơ hai tay lên trời, hít thở không khí cảm thán.
"Thế mới nói, đồ ăn chúng ta ăn hằng ngày thật ra rất quý giá."
"Nhưng mà các món rau còn có thể nấu ra nhiều món ngon như vậy là lần đầu tiên tôi được nếm thử."
"Nhờ Thi Thi của chúng ta cả, ăn uống mới không vô vị như vậy!"
"Đúng đúng! Về nhà nhất định sẽ ngày nhớ đêm mong Thi Thi."
Bạch Gia Thi buồn cười: "Là nhớ em hay nhớ thức ăn."
Trương Tân Nghiên khịt mũi, hắng giọng: "Tất nhiên là nhớ em rồi!"
Vĩ Thành xì một tiếng: "Tài nói dối của chị đã bắt đầu lên một tầm cao mới!"
"Hừ, em thì biết cái gì!"
Mọi người nhìn hai người đấu khẩu cảm thấy buồn cười không thôi.
____________________
Ngày hôm sau thức dậy, các khách mời bận rộn xếp hành lí vào vali.
Sau đó được xe của tổ chương trình chở ra sân bay.
Trên đường đi,
Vĩ Thành cảm thấy chán, muốn lôi kéo mọi người cùng chơi game, nghĩ một chút liền nói:
"Có ai trong đây muốn chơi liên quân Mobile không?"
Đây là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-xuyen-khong-roi/2548014/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.