Đến nơi, bọn họ di chuyển ổn định lên máy bay.
Tống Lập Thành và Bạch Gia Thi tình cờ ngồi cạnh nhau.
Sau khi nghe thấy tiếng cơ phó vang lên, máy bay chuẩn bị cất cánh.
Bạch Gia Thi lấy miếng bịt mắt ngủ ra, chuẩn bị đánh một giấc. Tống Lập Thành bỗng nhiên tới gần, mang theo hương thơm nhàn nhạt chỉ riêng anh có...Cô ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi, khuôn mặt giả vờ bình tĩnh...mắt thấy anh ngày càng tới gần, cô hồi hộp nhắm mắt lại.
"Cạch."
Tống Lập Thành nhìn cô đột nhiên nhắm mắt, nhịn cười hỏi: "Sao lại nhắm mắt?"
Bạch Gia Thi nhìn thấy anh chỉ định giúp mình thắt dây an toàn, giả vờ bình tĩnh, nhưng bên tai dần hồng lên một mảng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như rỉ máu, dứt khoát nói lời dối lòng: "Vừa nãy có con gì bay vào mắt ấy."
"Phải không?"
Anh nghe cô nói, âm thanh cô rất nhỏ: "Còn không phải tại anh sao?"
"Hửm?"
Bạch Gia Thi hừ lạnh: "Không có gì!"
Tống Lập Thành chăm chú nhìn cô, thật lâu sau mới phát ra tiếng cười trầm thấp, híp mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Tưởng rằng anh định làm gì em sao?"
"..."
Thấy cô im lặng, cũng không cố tình nói tiếp nữa, nhưng khoé môi vẫn cong cong ý cười.
Các khách mời không nhìn thấy đằng trước, nhưng từ đằng sau vẫn nhìn ra được hai người rất thân thiết với nhau, không khỏi có chút bất ngờ.
Nếu bọn họ nhớ không nhầm thì qua chương trình này hai người mới quen biết nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-xuyen-khong-roi/2546670/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.