Chương trước
Chương sau
Thừa dịp Chu Hạ Ninh ở nhà nghỉ ngơi, chị Đỗ cầm kịch bản đưa đến cửa.

Nay trong tay chị cũng có mấy nghệ sĩ trẻ tuổi, trong đó có 2 người thoạt nhìn phát triển cũng không tệ. Chu Hạ Ninh đã một thời gian không gặp chị, hai người thảo luận xong kịch bản và quảng cáo, chị Đỗ nhịn không được bắt đầu tiết lộ.

“Chị đã tìm bạn bè hỏi thăm một chút hướng đi bên Tinh Diệu, người ta nói với chị, căn bản không hề có ý ký hợp đồng với Giang Quân Diệu. Chị có ý tốt khuyên cô ta, ngược lại còn bị cô ta châm chọc là luyến tiếc buông tay.” Chị Đỗ cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy trào phúng: “Nếu không phải chị kiệt lực tranh thủ, cô ta ngay cả một mẫu quảng cáo nhỏ cũng không thể nhận được. Càng không nói đến việc từ chối vài vai diễn, tự coi mình là ngôi sao lớn được Tinh Diệu dốc lòng nâng đỡ hay sao?”

Chị Đỗ vừa nói vừa liếc nhìn Chu Hạ Ninh: “Cô ta còn muốn đấu với em, khẩu khí thật lớn, nói là đến Tinh Diệu rồi cô ta hoàn toàn có thể làm nữ chính, mà không phải như bây giờ, bị em đè đầu cưỡi cổ. Cô ta cho là công ty tận lực nâng đỡ em còn cố ý đè ép cô ta đấy.”

“Vậy chị cứ mặc kệ cô ta.” Chu Hạ Ninh thật sự không tiện nói cho chị Đỗ, Giang Quân Diệu tương đương với quân cờ bị phế, nếu bản thân cô ta không cảm kích, cần gì phải gấp gáp làm người ác: “Nếu cô ta có tâm trèo cao, vậy chị cứ kệ cô ta đi. Dù sao cũng có thể trả nổi tiền bồi thường hợp đồng.”

Nói tới đây, chị Đỗ cảm thấy kinh ngạc không thôi.

“Em nói xem, cô ta lấy đâu ra tiền chứ? 500 vạn, đối với một người chưa nhận được nhiều vai diễn như cô ta mà nói, căn bản chính là một on số khổng lồ, gia cảnh nhà cô ta chỉ thuộc vào dạng phổ thông, là sao lại có nhiều tiền như vậy?”

Chu Hạ Ninh cũng cảm thấy nghi hoặc, cô vẫn nhớ rõ khoảng thời gian trước, Giang Quân Diệu còn vì vấn đề bồi thường hợp đồng mà chưa thể thanh lý hợp đồng với Hạo Thần, bởi vậy vẫn không chịu an phận mà làm ầm ĩ, không nghĩ đến mới mấy tháng đã gom đủ 500 vạn.

“Nói không chừng cô ta tìm được bạn bè đồng ý cho cô ta mượn tiền.” Chu Hạ Ninh ha ha cười nói.

Chị Đỗ như nghĩ tới điều gì, cau mày lại lắc đầu: “Mặc kệ cô ta, dù sao cũng không phải là nghệ sỹ dưới tay chị. Ngày hôm qua chính thức thanh lý hợp đồng, cô ta bước đi thật vênh váo tự đắc, cứ xem xem cô ta có tiền đồ rộng mở như thế nào.”

Chị Đỗ cảm thấy đáng tiếc.

Người mới trong tay chị, từ lúc ký hợp đồng chị đều tận tâm tận lực, vừa là vì mình, cũng là vì bọn họ, ngay từ đầu mỗi người đều giống như tờ giấy trắng, chị như người phác thảo từng nét bút cơ bản.

Có người lại chệch hướng như nét viết sai trên tờ giấy tuyên thành, chị tất nhiên sẽ cảm thấy đáng tiếc.

Chu Hạ Ninh ngày thứ hai trở về đoàn phim. Lê Huyền cao ngạo ngồi ở một bên đọc kịch bản, Vương Vũ Thần bên cạnh đang cúi đầu chỉ vào một đoạn trong đó, có vẻ như đang diễn giải, Chu Hạ Ninh giật mình, hình như vẻ mặt Vương Vũ Thần có sự dịu dàng?

Lê Huyền nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, môi mỏng hé mở: “Sao lại không nghỉ ngơi thêm vài ngày?”

Cô ấy buông kịch bản, hơi hơi nhíu mày, nhìn dáng người mảnh khảnh của Chu Hạ Ninh rất không hài lòng: “Tại sao lại gầy như vậy?”

Người nhà họ Chu đối với bất cứ ai liên quan đến Hạ Thao cũng đều có thành kiến, cô ấy mặc dù biết chuyện nhưng cũng chỉ có thể gọi điện an ủi Chu Hạ Ninh, không có biện pháp đến nhà họ Chu thăm cô. Vì việc này, cô ấy đã một tuần không nhận điện thoại của Vương Vũ Thần.

Rõ ràng đã nói là sẽ bao bọc em họ mình thật tốt, kết quả Hạ Ninh bị thương ngay dưới mí mắt hắn!

Chu Hạ Ninh theo ánh mắt ghét bỏ của chị họ ngắm lại bản thân.

Ách, rõ ràng là mập lên mà! Bà ngoại và mợ cô tất nhiên không buông tha mấy ngày nghỉ ngơi của cô, đủ các loại đồ bổ, may mắn trong nhà còn có em họ, mỗi lần đều là cười tủm tỉm nhận lấy, quay đầu sẽ nhét ngay vào miệng em họ.

Nếu không phải bà ngoại và mợ cứ nhắc đi nhắc lại, lại ngứa ngáy muốn sắp xếp cho cô xem mắt, thì cô còn muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.

“Lại đây ngồi xuống.” Lê Huyền chỉ chỉ vị trí bên cạnh, thấy Chu Hạ Ninh ngoan ngoãn ngồi xuống rồi mở hộp giữ ấm cá nhân ra, bên trong là cháo tổ yến còn ấm nói: “Ăn một chén. Cô của em chưng cả một tối đấy.”

Chu Hạ Ninh xấu hổ đứng dậy, lại không ngừng để mắt nhìn Lê Huyền và Vương Vũ Thần, yên lặng nhận cháo tổ yến Lê Huyền đưa, cúi đầu ăn.

Được rồi, kỳ thật cô cũng không muốn quấy rầy Vương đạo diễn và chị họ tâm sự...

Chu Hạ Ninh tuy rằng không có kinh nghiệm diễn suất nhiều như Lê Huyền, nhưng hai người vốn ăn ý, cũng có kỹ xảo biểu diễn, khi hợp tác thì chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu ý của đối phương, phần lớn các cảnh quay chỉ một lần là xong.

Ngay cả Vương vũ Thần khi làm việc không nhận người thân cũng khẽ mỉm cười.

Kỳ thật hắn sợ nhất là tiến độ quay phim bị kéo dài, đặc biệt lại xảy ra sự việc của Phạm Duyệt Tân, trước mắt Lê Huyền phải quay lại toàn bộ những cảnh Phạm Duyệt Tân đã quay qua, thế nhưng lại có thể thuận lợi ngoài ý.

Lê Huyền đắc ý liếc nhìn Vương Vũ Thần, hất cằm, ung dung bước về ghế ngồi nghỉ của mình.

Từ khi biết sẽ quay bộ phim này, cô đã tốn khá nhiều tâm tư nghiền ngẫm kịch bản, đánh giá kĩ nhân vật Ngô Tịnh này, cũng đã nghĩ không thể để sự kiện lần này liên lụy tới tiến độ của bộ phim.

May mắn cô vốn đã sắp xếp lịch để nghỉ ngơi một thời gian nên không nhận thêm bộ phim nào, vì vậy có thể tập trung đẩy nhanh để kịp tiến độ bộ phim.

“Chị họ, có chị đến cứu nguy, Vương đạo diễn khẳng định rất vui vẻ.”

Chu Hạ Ninh cười híp mắt nhìn Lê Huyền, nói xong thì thấy vẻ mặt Lê Huyền hơi khựng lại rồi lại lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, thậm chí liếc xéo cô một cái: “Nếu chị không đến, mấy người định làm như thế nào đây?”

Nói xong, cô quay đầu, cảm thấy trên mặt hơi nóng.

Dù sao cũng chột dạ, cho nên nhịp tim đập vẫn tăng nhanh. Cũng không biết Hạ Ninh có thể nhìn ra được cái gì hay không. Cho nên cô đã nói, cô không nên quay phim cùng hắn!

Chu Hạ Ninh lại nhìn Lê Huyền tiếp tục hì hì cười.

Kiếp trước quan hệ giữa cô và Lê Huyền vẫn không được cải thiện, Lê Huyền có chuyện gì đương nhiên cũng sẽ không nói cho cô biết, cho nên cô không thể khẳng định tình cảm của Lê Huyền còn giống như kiếp trước hay không. Nhưng cô nhớ rõ, đời trước Lê Huyền và Vương Vũ Thần đều không có đối tượng, ít nhất là không có tin đồn nào cả, nhất là Vương Vũ Thần.

Nhưng đó cũng chỉ là vẻ ngoài, giới giải trí còn rất nhiều chuyện tình yêu bí mật hay kết hôn bí mật. Đối với vài người, tình cảm là chuyện riêng tư, không cần thiết phải tung hô tuyên truyền, mọi hành động đều có người chụp trộm đó cũng không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì.

Buổi tối quay xong, Chu Hạ Ninh lặng lẽ rời đi một mình.

Mấy ngày nay bởi vì đầu óc choáng váng nên cô chỉ có thể ở lì trong nhà, Trang Dực một ngày gọi ba cuộc điện thoại hỏi thăm, nếu không phải Chu Hạ Ninh kiến quyết phản đối, hắn đã mang theo quà cáp đến cửa Chu gia thăm bệnh rồi.

Cho nên, buổi sáng khi hắn đáng thương nói đã một tuần không gặp nhau, cô có chút mềm lòng, đồng ý buổi tối đến nhà hắn.

Lần trước đã ở qua một đêm, tuy rằng lúc ấy Trang Dực đang sinh bệnh, nhưng có một tất sẽ có nhị, hình như cũng không phải không thể chấp nhận được.

Khi Chu Hạ Ninh đến, Trang Dực vẫn đang trên đường, cô bỏ kính và mũ tùy tay đặt ngay tủ ở cửa ra vào.

Sau hai lần cô tới đây, trong tủ giày đã thêm một đôi dép đi trong nhà của nữ, cô nhếch lên môi, thay giày. Đi đến phòng tắm, cô dừng bước, tươi cười càng sâu.

Bên cạnh chiếc khăn mặt màu xanh của Trang Dực đã thêm một chiếc khăn mới tinh màu đỏ, cốc đánh răng cũng thêm một cái, bên trong có một chiếc bàn chải mới chưa bóc vỏ.

Trang Dực mấy ngày nay đều ở đoàn phim, hắn mua những thứ này từ hi nào chứ?

Chu Hạ Ninh bật cười lắc đầu, đi đến phòng khách chờ Trang Dực mang cơm về, trong lòng có chút chút ngọt ngào.

Đợi đến khi Trang Dực một mình mang theo mấy hộp giữ ấm lớn nhỏ khác nhau về đến nhà, Chu Hạ Ninh đang ở ban công tưới hoa, thấy hắn đi vào thì lại gần giúp đỡ.

Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh cười: “Nơi này cách Lâm Thủy cũng gần, hay là chiều nào em cũng tới đây đi.”

Chu Hạ Ninh ngẩng đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt ngập nước, Trang Dực nhìn mà tim đập rộn lên.

Hắn tùy tiện đặt mấy hộp thức ăn lên bàn, lôi kéo tay Chu Hạ Ninh ôm vào trong ngực,cúi đầu hôn vài cái, rồi mới thở dài thở ngắn ngẩng đầu: “Nếu mỗi ngày đều có mỹ nhân ở nhà chờ anh trở về thì quá hạnh phúc rồi.”

“Được, em giúp anh tìm vài người đẹp, một ngày một người, cam đoan một tuần không lặp lại.” Chu Hạ Ninh nhất thời tránh không thoát nên cũng không tránh nữa, tùy ý để Trang Dực ôm mình, khi có khi không nhẹ vỗ về tóc cô.

“Aiz, đáng tiếc trong lòng anh mỹ nhân chỉ có một, họ Chu tên Hạ Ninh, những người khác miệng anh quá nhỏ không cắn nổi rồi.”

Trang Dực giả bộ thở dài chọc Chu Hạ Ninh khẽ cắn lên cằm hắn một cái, sau đó liếc mắt lườm hắn: “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Ai nha, làm sao em miệng anh trơn, lưỡi anh trượt vậy? Muốn thử một chút xem nó có đúng như vậy hay không nhé?” Trang Dực nhướn mày cười nói, cúi đầu lại hôn một chút, quấn đến mức Chu Hạ Ninh cảm thấy đầu lưỡi có chút đau mới thở dốc ngừng lại: “Tú sắc có thể thay cơm, cổ nhân nói không sai. Vừa rồi lúc ở trên đường anh cảm thấy rất đói bụng, nhưng hiện tại một chút cũng không thấy đói.”

“Vậy khẳng định khi trên đường anh ăn vụng đã no rồi.” Chu Hạ Ninh đỏ mặt đẩy đẩy Trang Dực, thấy đẩy không ra thì đổi thành véo, không nghĩ đến Trang Dực nhìn không mập nhưng dáng người lại rất rắn chắc, lồng ngực cứng rắn đầy cơ bắp.

Trang Dực khẽ cười nói bên tai Chu Hạ Ninh: “Ừm, còn có thể mạnh tay hơn chút nữa.”

Chu Hạ Ninh mặt càng đỏ hơn, quyết định không so đo với kẻ da mặt dày này, vươn tay vỗ vỗ vai hắn: “Em đói bụng!”

Chu Hạ Ninh thấp giọng nói, mắt trừng to, dùng sức trừng Trang Dực.

Trang Dực lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi Chu Hạ Ninh một chút, lúc này mới lưu luyến không rời buông tay ra, đổi thành thuận thế cầm tay cô, dắt cô tới bên cạnh bàn ăn, tự mình vào phòng bếp rửa tay, lấy bát đũa ra.

Đồ ăn hắn mang về là của khách sạn Tứ Quý Chu Hạ Ninh thích ăn, hắn cố ý đi đường vòng xa hơn bởi vậy về nhà mới muộn như thế.

“Lần trước anh đến Tứ Quý đặt thịt kho tàu, không nghĩ đến lại tiện nghi cho thằng oắt Tiêu Điều kia, hôm nay em ăn nhiều một chút, không có người giành với em.”

Chu Hạ Ninh đặt trên bàn cơm, chống cằm nhìn Trang Dực lấy đồ ăn ra.

“Mấy túi này là đóng gói riêng cho em, bây giờ trời đã lạnh, ngày mai mang đến đoàn phim cũng sẽ không bị hư, đêm nay cất trong tủ lạnh là được.”

Chu Hạ Ninh không nghĩ tới Trang Dực lại săn sóc thế vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Cơm nước xong, Chu Hạ Ninh giúp dọn dẹp bàn ăn, nhưng bị Trang Dực đẩy ra rửa tay xem tv. Cô dựa vào cửa phòng bếp nhìn Trang Dực mặc tạp dề cúi đầu nghiêm túc rửa bát, trong ngực lại là tiếng tim đập nhanh quen thuộc.

Nhịp tim đập nhanh từng chút một gia tăng, cuối cùng có một ngày cô sẽ không còn nơi nào để trốn chạy. Nhưng cô lại không hề kháng cự, ngược lại lại cảm thấy chờ mong.

Khi tiếng chuông cửa vang lên thì Trang Dực cũng bỏ chiếc bát cuối cùng vào trong tủ bát, quay đầu mắt nhìn ra cửa, vừa rút mấy tờ giấy ăn lau tay vừa quay đầu tìm kiếm bóng dáng Chu Hạ Ninh, thấy cô còn đang ở trong phòng tắm,thì đi tới cửa mở hé nửa cánh cửa ra.

Hắn cho là Tiểu Nhậm, chung cư nhà hắn có cửa bảo vệ ngoài hành lang. Nhưng hắn mới vừa mở cửa thì dừng lại.

Ngoài cửa, Phạm Duyệt Tân bỏ mũ xuống, nhìn Trang Dực: “A Dực...”

Trang Dực trong lòng nhịn không được chửi tục “Mẹ kiếp!”

Ai mở cửa hành lang lại không đóng lại vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.