Chương trước
Chương sau
Đoàn phim bởi vì chuyện này phải trì hoãn một tuần, Chu Hạ Ninh cũng ở nhà nghỉ ngơi một tuần, đến khi cô ra cửa mới phát hiện chuyện của Phạm Duyệt Tân đã truyền bá ầm ĩ không thể cứu vãn.

Phóng viên Ngu Kýcủa tạp chí quyền uy nhất trong giới giải trí ngẫu nhiên chụp được ảnh Phạm Duyệt Tân cải trang đi ra từ khoa phụ sản, Ngu Ký dựa vào nhân viên bên cạnh Phạm Duyệt Tân không cải trang mới nhận ra đó là Phạm Duyệt Tân.

Sau đó là lần nằm viện này của Phạm Duyệt Tân, phóng viên này cũng rất lớn gan, lấy thân phận người đại diện của Phạm Duyệt mà thu được một đoạn ghi âm.

Sau đó có cái đầu đề.

Tin tức này vừa xuất hiện, mặt Trang Dực đen sì.

Hắn đương nhiên không phải là vì Phạm Duyệt Tân, tuy trong lòng cũng lo lắng thay cho cô ta nhưng tóm lại vẫn là tự bản thân làm bậy. Hắn đen mặt là bởi vì Ngu Ký cũng tính là có quen biết với hắn, thế mà lại kéo một đám người tới phỏng vấn hắn.

“Xin hỏi, Trang Dực, anh có suy nghĩ gì về việc Phạm Duyệt Tân mang thai? Quan hệ giữa hai người tốt như vậy, hẳn là anh rất vui vẻ?”

Nghe kĩ một chút sẽ thấy đây là vấn đề gì?!

Trang Dực nhìn máy quay, máy ảnh, cùng với từng đôi mắt hưng phấn vì bát quái thiếu chút nữa phun lửa!

Hắn nhịn nhịn, mới tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Kỳ thật tquan hệ giữa tôi và cô ấy không tốt như mọi người vẫn nghĩ, tôi và cô ấy đã hơn một năm không có liên lạc gì, lần này cũng phải nhờ tạp chí của mọi người mới biết được tin tức này. Nhưng tôi vẫn chưa xác minh đúng sai với cô ây nên tình huống cụ thể cũng không rõ lắm.”

Kỳ thật từ đáy lòng hắn đang rít gào: Phạm Duyệt Tân mang thai, liên quan cái mông hắn!

Ánh mắt các phóng viên lóe nên sự thất vọng và nghi ngờ rõ ràng.

“Nhưng hôm Phạm Duyệt Tân nằm viện, hình như tôi có nhìn thấy anh đến thăm.” Có phóng viên chưa từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng.

Bọn họ đều ăn ý tập trung đến đoàn phim của Trang Dực trước tiên, không có đạo lý người nhiệt tình đến lại mất hứng mà về chứ?

Ánh mắt cánh phóng viên lại sáng như sao! Anh mắt của đám phóng viên đều là đèn pha, là X quang, là kính hiển vi...

Trong lòng Trang Dực nao nao, vẻ mặt lại nở nụ cười ôn hòa: “Ha ha, anh nhất định là nhận lầm người. Anh cũng nói là hình như, khẳng định là thoạt nhìn có chút giống nhau thôi.”

Không có đạo lý hắn che giấu tốt như vậy, còn bị người nhận ra chứ! Vị phóng viên này quá coi thường kỹ xảo diễn xuất của hắn rồi!

Phóng viên này phụ trách canh chừng ở bệnh viện, lúc ấy chưa kịp chụp ảnh, chỉ mơ hồ cảm thấy quen mắt, đợi đến khi cau mày suy nghĩ thì người đã không thấy đâu nữa.

Hiện tại đương nhiên là nói miệng không có bằng chứng.

“Được rồi, tôi cũng bề bộn nhiều việc, chỉ có thể rút ra chút thời gian như vậy cho mọi người. Nếu mọi người không có vấn đề gì khác, tôi về trước.” Trang Dực cười cười, tiêu sái phất tay xoay người.

Các phóng viên hai mặt nhìn nhau: “Kế tiếp tìm ai?”

Mọi người đều biết, trong vòng giải trí người có qua hệ tốt nhất với Phạm Duyệt Tân chính là Trang Dực, nếu Trang Dực tỏ vẻ hắn và Phạm Duyệt Tân chỉ là là quan hệ bình thường, thậm chí một năm nay cũng không có liên lạc, vậy biết tìm ai nữa đây?

Đến cùng là nên tìm ai?!

Có một số phóng viên vận động đầu óc tiếp tục tìm người để tìm tòi bí mật, có một số phóng viên con ngươi đảo một vòng, tìm mấy nhân viên trợ lý của Trang Dực và Phạm Duyệt Tân là được.

Tuy rằng đã bị cướp đoạt đầu đề, nhưng chỉ cần có thể nắm được tin tức mới nhất cũng có thể lên đầu đề rồi!

Đương nhiên Trang Dực vẫn đang nghĩ rằng bản thân đã nói rõ vấn đề, cũng không nghĩ đến đầu đề ngày hôm sau trên một tạp chí có tiếng đề ra những người đáng nghi, mà hắn vinh dự xếp ở vị trí thứ nhất.

Đây là chuyện gì chứ? Hắn đã nói hắn không có một chút quan hệ nào rồi mà!

“Nói với bộ phận pháp lý của công ty, tôi muốn truy cứu trách nhiệm!” Trang Dực cầm tạp chí ném lên mặt bàn của Thịnh Thanh Phong, quả thực tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Thịnh Thanh Phong để bút trong tay xuống, nhẹ nhàng dự vào lưng ghế, nhìn hắn như cười như không: “Đừng nói là bọn họ, nếu không phải tôi đã biết rõ chân tướng thì cũng hoài nghi cậu đầu tiên.”

Mặt Trang Dực vốn đã đen nay càng đen hơn, nghe như vậy thì quả thực muốn hộc máu, hắn đang muốn mắng Thịnh Thanh Phong vài câu, đột nhiên lại run sợ hỏi: “Anh nói xem, bà ngoại... cô ấy có phải cũng sẽ nghĩ như vậy hay không?”

Đầu mày Thịnh Thanh Phong giật giật, nhìn Trang Dực đang tự tìm buồn rầu, cười xem náo nhiệt.

Đây chính là bán mạng mà không cần trả giá rồi! Mẹ nó, trưởng thành như vậy cũng thật là chua xót!

Bất quá Trang Dực cũng không có sai, bà ngoại và mợ của Chu Hạ Ninh quả thật đang hưng trí bừng bừng đoán mò, hai người còn đánh đố, bà ngoại đoán là con của Trang Dực, mợ lại đoán đó là chuyện xấu giữa một nam diễn viên khác khi cùng hợp tác với Phạm Duyệt Tân.

“Mẹ, mục tiêu hỗn loạn che mắt mọi người, chuyện mập mờ như vậy nói không chừng là thủ thuật che mắt.”

Ngôn từ của mợ thật chuẩn xác, bà ngoại nghe vậy thì rơi vào trầm tư: “Hình như cũng có chút đạo lý.”

Chu Hạ Ninh ở bên cạnh nghe rồi bóp trán thở dài, xoay người lên lầu, thầm nghĩ rồi nhắn tin cho Trang Dực:

Bà ngoại và mợ đánh đố, đánh cược đứa bé trong bụng Phạm Duyệt Tân là của ai. Anh đoán xem bà ngoại nói là của ai?

Giống như nghiệm chứng bất an trong lòng Trang Dực, khi nhận được tin nhắn này của Chu Hạ Ninh, tay hắn run lên, thiếu chút nữa cầm không nổi di động.

“Đại sự không ổn rồi!” Trang Dực khóc không ra nước mắt. Nhìn tin nhắn, hắn tự động biết đó là ai, không cần phải nói rõ cũng biết bà ngoại Hạ Ninh cũng giống như đám phóng viên kia, đổ lên đầu cháu rể của bà rồi!

“Anh mau nghĩ biện pháp chuyển dời lực chú ý của phóng viên một chút. Nhanh đưa thêm tên mấy kẻ đáng nghi đi!”

Thịnh Thanh Phong cười liếc mắt nhìn hắn: “Biện pháp tốt nhất chính là nói rõ danh tính cha của đứa bé trong bụng Phạm Duyệt Tân là ai.”

Trang Dực trầm mặc, vẻ mặt không biết là trào phúng hay là thở dài: “Nói không chừng, ngay cả đứa bé trong bụng là của ai cô ta cũng không biết đâu.”

Thịnh Thanh Phong hơi hơi nhướn mày: “Không nghĩ đến cậu sẽ nói ra những lời như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ đau lòng không thôi vì cô ta chứ.” Hắn nở nụ cười, gật đầu tán thành: “Không tệ, rốt cuộc cũng đã biết cảnh giác cao độ.”

Ở phương diện khác mà nói, cha mẹ hắn đối với Trang Dực càng thêm dung túng, chỉ cần không đề cập tới vấn đề nguyên tắc sẽ không quá mức cứng rắn, huống hồ là thứ tình cảm mới chớm mà bé trai nào cũng có, cho nên, bọn họ chỉ là xa xa canh chừng, cũng không mạnh mẽ can thiệp. Đương nhiên, bọn họ cũng không hề đồng ý để Trang Dực và Phạm Duyệt Tân thật sự ở bên nhau.

Chuyện này lộ ra cũng đúng thời điểm. Tình cảm của Trang Dực đối với Phạm Duyệt Tân vốn đã nhạt, hiện tại lại có người khác cần phải để ý, không đến mức vì Phạm Duyệt Tân mà đau khổ nữa.

Như vậy rất tốt, cũng thật may mắn.

Hai người đang nói chuyện, thư ký gọi điện nội tuyến: “Thịnh tổng, đạo diễn Vương Vũ Thần đến.”

“Mời vào đây đi.” Thịnh Thanh Phong trả lời thư ký, sau đó mới nói với Trang Dực: “Vương Vũ Thần nói muốn bàn luận với chúng ta một chút về chuyện của Phạm Duyệt Tân, nếu cậu không có việc gì thì cùng nhau nghe một chút.”

Trang Dực gật gật đầu, đợi đến khi Vương Vũ Thần bước vào, mấy người đơn giản hàn huyên một chút, rồi tới phòng họp nhỏ khác tiến hành bàn bạc.

Vương Vũ Thần chỉ dẫn theo phó đạo diễn Tống Bác Dịch, cùng một người đàn ông trung niên khác.

“Đây là luật sự của công ty chúng tôi.” Vương Vũ Thần giới thiệu xong thì đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây là muốn nói chuyện với mọi người về vấn đề của Phạm Duyệt Tân.”

Thịnh Thanh Phong và Trang Dực liếc nhau, cười cười: “Tôi sẽ mời luật sư của công ty chúng tôi tới đây.”

Hắn nói xong thì gọi nội tuyến, đợi đến khi luật sư của Tinh Diệu cùng ngồi xuống mới tiếp tục nói chuyện.

“Chúng tôi căn cứ vào hình ảnh quay được khi chiếc xe xảy ra tai nạn, xác định lúc ấy là Phạm Duyệt Tân cố ý tăng tốc dẫn đến đâm xe, trước đó chúng tôi đã quay thử hai lần, tuyến đường và tốc độ đều có quy định rõ ràng, hành vi của cô ấy thứ nhất gây nguy hiểm tới tính mạng của diễn viên khác trong đoàn, thứ hai là phá hoại tài sản của đoàn phim, thứ ba là làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến độ quay phim của chúng tôi.”

Vương Vũ Thần hôm nay mặc dù mang theo luật sư, nhưng hắn và Trang Dực có quan hệ cá nhân không tệ, cũng được coi là một trong số ít bạn bè thân thiết ở giới giải trí này, nếu có thể giải quyết trong hòa bình vậy thì không có gì đáng nói, cho nên kỳ thật hắn cũng không hy vọng vấn đề này cuối cùng cũng phải giải quyết bằng con đường pháp luật.

Thịnh Thanh Phong nhướn mày, chờ Vương Vũ Thần nói xong: “Công ty chúng tôi đã quyết định, hi vọng có thể thanh lý hợp đồng phim điện ảnh lần này với Phạm Duyệt Tân, hơn nữa phải bồi thường tổn thất tương ứng.”

Trang Dực nhìn Thịnh Thanh Phong một cái rồi buông mi không nói lời nào.

Thật ra chuyện này, Vương Vũ Thần khẳng định càng đau đầu hơn so với bọn họ. Mỗi bộ phim đều có kế hoạch quay phim cụ thể, thứ nhất là dính đến vấn đề tiền bạc, thứ hai là lịch trình và tiền thù lao của các diễn viên khác và lịch công chiếu cũng là lớn vấn đề. Không có khả năng vì một diễn viên mà thay đổi toàn bộ kế hoạch.

Huống chi, diễn viên này lại là kẻ đầu sỏ tạo nên cục diện ngày hôm nay.

“Phạm Duyệt Tân diễn vai Ngô Tịnh, vẫn còn vai cảnh chạy nhảy chưa quay, dù có thể dùng viễn diên đóng thế nhưng chúng tôi không thể cam đoan về vấn đề an toàn của cá nhân cô ấy. Những điều này khi ký hợp đồng chúng tôi đã ghi rõ.”

Về phần bồi thường, Phạm Duyệt Tân là người của Tinh Diệu, Tinh Diệu khẳng định là phải có trách nhiệm.

Thịnh Thanh Phong đang muốn nói chuyện, lại bị Trang Dực cắt lời.

“Vương đạo diễn, loại chuyện này chúng tôi cũng không hề muốn phát sinh. Không bằng mỗi bên lui một bước, mọi người thanh lý hợp đồng với Phạm Duyệt Tân, mấy chuyện bồi thường chúng ta không bàn đến nữa, như vậy sẽ gâyu tổn thương tình cảm.” Trang Dực cười nói xong thấy Vương Vũ Thần nhướn mày, thì vừa cười vừa nói: “Không bằng để Lê Huyền tiếp nhận vai Ngô Tịnh này đi.”

Trang Dực nhìn Vương Vũ Thần, thấy vẻ mặt hắn nghẹn lại, tươi cười càng sâu thêm vài phần: “Dù sao sau khi mọi người và Phạm Duyệt Tân thanh lý hợp đồng cũng cần tìm một gương mặt khác, may mắn là chưa quay được bao nhiêu, tổn thất cũng không tính là quá lớn. Kỳ thật lúc trước nhân vật này tôi cảm thấy Lê Huyền rất thích hợp, nhưng thật không nghĩ tới anh đã ký hợp đồng với Phạm Duyệt Tântrước, Lê Huyền cũng cảm thấy thật đáng tiếc. Nếu anh cảm thấy không có vấn đề gì, hiện tại bộ phim cô ấy đang quay là do chúng tôi sản xuất, sẽ tranh thủ để cô ấy nhanh chóng gia nhập đoàn phim trong vài ngày nữa, thế nào?”

Vương Vũ Thần bị chặn họng, lời nói đã nghĩ tốt đều bị chặn miệng.

Thật khó để lựa chọn...

Thấy Vương Vũ Thần bắt đầu do dự, Trang Dực càng không ngừng cố gắng.

“Không bằng để Lê Huyền tới thử máy quay trước, nếu Vương đạo diễn cảm thấy không hài lòng vẫn có thể từ chối.” Trang Dực cười có chút cợt nhả rồi đứng lên: “Hay là Vương đạo diễn cảm thấy Lê Huyền không sánh bằng Phạm Duyệt Tân?”

Vẻ mặt Vương Vũ Thần nhăn nhó, là đang bị uy hiếp.

Nếu Trang Dực đứng trước mặt Lê Huyền ra vẻ tiếc nuối nói: “Vốn muốn để cô hợp tác với Chu Hạ Ninh, nhưng Vương đạo diễn chê cô không bằng Phạm Duyệt Tân nên không đồng ý.”

Nếu Trang Dực thật sự nói như vậy với Lê Huyền, hắn có thể tưởng tượng dãy số kế tiếp bị Lê Huyền kéo vào sổ đen chính là số di động của hắn.

Đợi đến khi vui vẻ tiễn đoàn người Vương Vũ Thần vào thang máy, Trang Dực cười xoay người tranh công với Thịnh Thanh Phong: “Dù sao Lê Huyền cũng đang quay phim của Tinh Diệu chúng ta. Bảo bọn họ nhanh tay một chút, quay những phân cảnh của Lê Huyền trước, còn lại tạm thời để cô ấy chạy qua chạy lại cả hai bên vậy.”

Thịnh Thanh Phong liếc nhìn hắn: “Cậu bán nữ minh tinh trong công ty thật thuận tay đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.