Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi thuận lợi về đến nhà.
Buổi tối, Bối Ngọc Nhi ở nhà một mình vì Đỗ Phong Nam có cuộc họp ngay sau đó. Một mình ở trong chung cư rộng lớn, Bối Ngọc Nhi nhớ lại chuyện lúc trưa sau lễ trao giải, từ việc Triệu Linh cố tình làm cô hiểu lầm Đỗ Phong Nam, sau đó lại gặp ở hành lang, cô ta nói những lời kia, rồi sau đó là một chuyện nữa, chính là lúc cô đi mua nước, tình cờ nghe được một cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ.
Mà cuộc nói chuyện kia lại liên quan đến cô và Đỗ Phong Nam, hơn nữa mấu chốt còn có thêm cả Triệu Linh kia.
Lúc đó, người phụ nữ kia nói: "Năm đó, Đỗ Phong Nam và Triệu Linh yêu nhau đến nỗi chết đi sống lại, nhưng vì gia tộc khác biệt nên bị bắt chia tay, sau đó người yêu của Đỗ Phong Nam đều có bóng dáng của Triệu Linh, ví dụ như Bôi Ngọc Nhi đó."
Đây là câu nói khiến Bối Ngọc Nhi để tâm nhất, cô luôn không ngừng suy nghĩ về loại chuyện này, nhưng lại không có cách nào nói ra, vì cô chọn cách tin tưởng Đỗ Phong Nam rồi. Chuyện của bọn họ nói là thật sao? Bối Ngọc Nhi cố gắng trấn an bản thân.
Cô chợt nghĩ đến đúng là trước khi quen biết cô, Đỗ Phong Nam từng có ý với chị họ của cô, mà chị họ cô quả thật có vài điểm giống với Triệu Linh kia.
"Ngọc Nhi!" Thanh âm trầm ấm của Đỗ Phong Nam vang lên đánh tan suy nghĩ của Bối Ngọc Nhi. "Sao em lại không mở đèn?"
Vừa hỏi, anh vừa đưa tay nhấn công tắc đèn, hai mắt đánh giá trong nhà một lần, anh thấy cô gái của anh vậy mà lại ngồi thừ trên sofa một mình, hai tay ôm chặt hai đầu gối. Cô đáp: "Em không muốn mở đèn."
Đỗ Phong Nam lo lắng đi tới, ôm cô vào lòng: "Em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với em rồi."
Bối Ngọc Nhi nhìn Đỗ Phong Nam, cô do dự chẳng biết có nên nói chuyện kia cho anh biết hay không, bởi vì trước đó cô đã nói sẽ tin anh, nên lúc này nếu như cô nói ra, vậy chẳng phải chỉ là nói suông?
Đỗ Phong Nam không biết được suy nghĩ của Bối Ngọc Nhi, anh ấn lên trán cô một nụ hôn thật sâu, sau đó mới quyến luyến đứng lên, dịu dọng nói: "Được rồi, đừng để mệt mỏi quá, nếu mệt thì nghỉ phép một ngày anh nói với bên làm phim cho em, bây giờ anh có việc phải đến công ty một chuyến, e nhớ thu dọn hành lý thật sớm, ngày kia không phải còn một buổi thử vai sao?"
Bối Ngọc Nhi hơi ngạc nhiên, Đỗ Phong Nam hôm nay sao nói nhiều như thế chứ?
"Ai ya, em biết rồi mà, anh lúc nào cũng công việc, tâm tư chỉ có công với việc."
Đỗ Phong Nam cười ngọt ngào với Bối Ngọc Nhi, "Vậy sao, biết vậy là tốt, trước khi đi phải gửi tin nhắn cho anh biết chưa, anh đi nhé, yêu em."
Cánh cửa lạch cạch đóng lại. Bóng dáng Đỗ Phong Nam mất hút. Tâm tư Bối Ngọc Nhi lại trùng xuống. Cô chẳng biết bản thân nên làm gì? Mình phải làm sao mới đối phó được chuyện này đây?
Bối Ngọc Nhi không khỏi thừ ra mà nghĩ, cô biết chuyện của Đỗ Phong Nam và Triệu Linh đúng là có, nhưng chỉ là quá khứ mà thôi...
Bỏ đi, giống như anh ấy nói, Mình phải chuyên tâm vào công việc trước, mọi chuyện nhất định sẽ có cách giải quyết thôi, nhưng cho dù thế nào....
Vì chuyện này mà từ bỏ tình yêu là không thể!
Bối Ngọc Nhi âm thầm quyết định, cô sẽ không vì như vậy mà từ bỏ Đỗ Phong Nam, sẽ không từ bỏ tình yêu của họ bấy lâu nay...
Cho dù cô là thế thân thì thế nào? Vật thay thế thì làm sao? Hiện tại thì Đỗ Phong Nam chưa từng coi cô và vật thay thế, cô có thể cảm nhận được tình cảm chân thật của anh qua mọi chuyện anh làm cho cô, thế nên dù Triệu Linh kia có làm gì, cô nhất định sẽ khiến cô ta biến khỏi trái tim của Đỗ Phong Nam mãi mãi, tình cũ không rủ cũng tới sao? Bối Ngọc Nhi cô còn lâu mới tin...
Tình cảm do chính trái tim cảm nhận, chỉ bản thân của mình mới hiểu mà thôi, người khác sẽ không thể chi phối được..
Mà lúc này, Đỗ Phong Nam đang cùng Lâm Vĩnh trên xe bàn chuyện công việc.
"Đỗ tổng, Triệu tổng đề ra vài yêu cầu đối với mức độ thực hiện đề án." Lâm Vĩnh nói.
Đỗ Phong Nam ngồi nghe Lâm Vĩnh báo cáo công việc, anh có hơi ngạc nhiên vì trong lời nói của Lâm Vĩnh, mười câu có đến tám chín câu là nhắc đến Triệu Linh.
Chỉ nghe thôi cũng thật sự rất phiền, anh không nghĩ đến Lâm Vĩnh lại như vậy, anh ta thật sự có vấn đề với Triệu Linh kia sao? Hay nói đúng hơn là Triệu Linh đã giở trò gì rồi? Nghĩ vậy, Đỗ Phong Nam cất giọng hỏi: "Lâm Vĩnh..."
Vĩnh..."
"Hửm?!" Lâm Vĩnh nghe Đỗ Phong Nam gọi, bất giác quay sang đáp.
'Từ khi nào mà anh thân cận với Triệu Linh kia đến vậy?"
"Tôi gần đây vì công việc nên có hẹn riêng nói chuyện với cô ấy vài lần." Lâm Vĩnh đáp, tuy rằng mỗi lần gặp Triệu Linh cô ta nói rất nhiều chuyện khiến anh rất đau đầu, nhưng không thế không nói cô ta quả là một nữ nhân có tài kinh doanh.
"Vậy à." Đỗ Phong Nam nhướng mày, cũng chẳng ngạc nhiên mấy, "Vậy cũng tốt, bỏ đi, Triệu Linh kia cũng là một cổ đông của Tịnh Thiên, ý kiến của tôi về cô ta quả thật chẳng thể đem trộn vào công việc, cũng không thể vì cảm xúc của tôi làm nguội lạnh sự nhiệt tình của cấp dưới. Anh làm rất tốt, nói chuyện với Triệu Linh, có lợi cho xúc tiến dự án."
"Ừ, tôi biết rồi Đỗ tổng." Lâm Vĩnh thật tình đáp. Anh ta vốn chẳng biết nỗi lòng của Đỗ Phong Nam.
Mà Đỗ Phong Nam hoàn toàn không biết, lúc này Triệu Linh đã từng bước dần dần chiếm được sự tin tưởng của Lâm Vĩnh, cô ta còn xem anh ta như một con cờ, lợi dụng con cờ này để hoàn thành từng bước cho kế hoạch của chính bản thân cô ta...
Đỗ Phong Nam, tôi nhất định sẽ cho anh biết, rời khỏi tôi là quyết định sai lầm nhất của anh, chỉ có trở lại bên tôi, anh mới đứng vững trong giới thương trường này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]