Chương trước
Chương sau
Không khí trong phòng trầm mặc đến nghẹt thở. Đỗ Phong Nam cảm thấy khá bất lực khi bị Bối Ngọc Nhi hiểu lầm, thật lòng mà nói, anh làm như vậy chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.

Nhưng mà cách của anh, lại vô tình tổn thương lòng tự trọng của cô mất rồi.

"Ngọc Nhi, em bình tĩnh một chút, nếu em tức giận vì những tin tức xấu trên mạng...tin tôi, tôi sẽ đè xuống giúp em." Đỗ Phong Nam dùng thái độ ôn nhu nhất để xin lỗi Bối Ngọc Nhi.

Nhưng mà đáp lại câu nói của anh lại là ánh mắt chán ghét của cô, trong lòng cô lúc này thật sự thấy ghét anh, ghét anh vì tính tự ý tự quyền của anh, "Đỗ Phong Nam, anh cho rằng tôi quan tâm đến loại chuyện này sao?"

Nhìn cơn giận của Bối Ngọc Nhi, Đỗ Phong Nam sốt ruột, lại càng khó mà mở miệng giải thích, "Ngọc Nhi...Ngọc Nhi."

Uất ức trong lòng bộc phát, Bối Ngọc Nhi nhìn thẳng vào mắt Đỗ Phong Nam, giọng cô lạnh băng, "Đỗ Phong Nam, cái tôi quan tâm không phải là tin tức trên mạng, mà chuyện tôi để ý chính là anh đã lừa tôi, không phải chúng ta đã thống nhất, chỉ cần cơ hội thử vai thôi sao?"

Đỗ Phong Nam khó xử nói: "Ngọc Nhi nếu em để ý loại chuyện này, vậy thì càng không cần, đây chính là thế giới tư bản. Tôi chỉ mong muốn đảm bảo em sẽ diễn bộ phim mà em muốn diễn."

Dáng vẻ của anh lúc này thật sự cuống lên, anh không nghĩ Bối Ngọc Nhi lại phát tác như vậy, "Ngọc Nhi, nếu tôi không ra tay trước để chiếm lợi thế, sẽ có người khác cướp mất!"

Không gian đột nhiên im lặng khi câu nói kia của Đỗ Phong Nam thốt ra. Bối Ngọc Nhi im lặng cúi đầu, cô im lặng, một sự im lặng đến nghẹt thở đối với Đỗ Phong Nam và Trần Thẩm.

Đỗ Phong Nam khẽ day mi tâm, trong đầu anh nghĩ rất nhiều chuyện, cô ấy ghét mình, nhưng mình đã nói đến rõ ràng vậy rồi, chắc cô ấy đã hiểu tâm ý của mình rồi nhỉ?"

Bối Ngọc Nhi vẫn không nói một lời nào, trong đầu cô lúc này không ngừng hiện lên bản hợp đồng kia, từng lời bình luận không tích cực kia của fan, nếu đặt điều, sao có thể có chứng cứ xác thực như vậy, mà quan trọng hơn chính là, Đỗ Phong Nam, anh ta chính miệng thừa nhận tất cả.

Thật khó chịu.

Bối Ngọc Nhi siết chặt hai bàn tay, cô từ từ ngẩng mắt lên lăng lăng mà nhìn Đỗ Phong Nam, hai hốc mắt nóng lên, trực trào nước mắt, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc, "Thật là cưỡng từ đoạt lý, nếu các người ai ai cũng dùng quy tắc ngầm thế này, vậy thì tương lai, cái nghề diễn sẽ thành bộ dạng gì đây?"

Dứt lời, cô xoay người bước nhanh ra cửa, đóng rầm một cái, rõ ràng cô mất kiềm chế vì quá tức giận.

Trần Thẩm sợ hãi vô cùng, nhìn theo bóng dáng của Bối Ngọc Nhi mà lo lắng không thôi, cô nói với Đỗ Phong Nam. "Ôi, Đỗ tổng à, làm sao mới tốt đây, tôi chưa từng thấy Ngọc Nhi em ấy tức giận thế này..."

Đỗ Phong Nam đỡ trán, anh mệt mỏi, nhưng vẫn trấn tĩnh nói: "Để cô ấy bình tâm lại một chút đi, chúng ta giải quyết vấn đề dư luận trên mạng trước, cô cứ làm theo cách tôi nói là được..."

Trần Thẩm gật đầu sau đó bắt tay vào cùng Tịnh Thiên đè hàng loạt tin tức kia xuống.

Mọi người trong phòng công chúng của Tịnh Thiên thở phào.

"Chỉ trong một ngày, qua hôm sau tất cả gần như lắng xuống, bởi năng lực quan hệ công chúng của Đỗ Phong Nam rất mạnh. Đúng là rất mạnh."



"Đúng vậy, Antifan công kích Bối Ngọc Nhi dùng quy tắc ngầm trèo lên cao, ý chỉ cô ấy vì thành công mà không từ thủ đoạn, như vậy chúng ta liền mới Bối lão tiên sinh mở Weibo..."

Sau khi sự việc truyền đến tai Bối Ngọc Long, mọi thứ bị lật ngược lại, hàng tá bình luận bảo vệ Bối Ngọc Nhi được tung ra.

"Woa, Bối Ngọc Nhi vậy mà là con gái của Bối Ngọc Long?"

"Bối Ngọc Nhi có năng lực, có nhan sắc, kỹ năng diễn xuất cao, mọi người hiểu lầm cô ấy rồi, xin quan tâm nhiều hơn, cảm ơn."

"Bọn antifan bất lương vừa thôi, nói toàn dựa vào cái miệng thối, hợp đồng cũng có thể photoshop ra, bây giờ bên đoàn làm phim đã công bố video thử vai, các người liền biết thật hay giả?"

"Antifan tự vả rồi, Bối Ngọc Nhi có bối cảnh như vậy, người ta không kiêu ngạo mà còn thành thật đóng vai phụ mấy năm, tôi thấy a, chuyện này rất đơn giản, chính là người nổi tiếng thì nhiều thị phi."

Đồng thời Đỗ Phong Nam liên hệ đoàn phim, công bố video thử vai của Bối Ngọc Nhi, lời đồn về Bối Ngọc Nhi không có kỹ năng diễn xuất liền chưa đánh đã tan. Cộng thêm sự phối hợp của đám fan trung thành với Bối Ngọc Nhi, lời bàn luận về cô rất nhanh bị đè xuống...

Tất cả mọi người ở phòng công chúng làm xong đâu đấy mới thở ra một hơi. Đỗ Phong Nam thở phào, dặn dò mọi người trong công ty. "Chuyện đến đây kết thúc. Giữ lại một người khống chế dư luận là được, những người còn lại tan ca sớm đi, vất vả cho mọi người rồi."

Mọi người đồng ủng hộ cách làm của Đỗ Phong Nam, đồng thanh nói: "Nên làm, nên làm."

"Đúng vậy, Boss tuyệt quá, tụi em đi theo anh, lại học được một chiêu."

Đỗ Phong Nam gật đầu đứng dậy, "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, mọi người sớm về nghỉ ngơi, tôi còn có chuyện cần xử lý, đi trước đây."

Đúng lúc này, trợ lý của Đỗ Phong Nam đi tới bên cạnh anh nói nhỏ: "Đỗ tổng, sợ là ngài không thể nghỉ ngơi rồi,

Triệu tiểu thư Triệu Linh cô ta đến rồi, đang đợi ngài ở sảnh công ty."

Triệu Linh?

Đỗ Phong Nam hai mắt chợt lóe tia lãnh ý, "Triệu Linh, cô ta sao lại đến đây? Lại còn trùng hợp đến như vậy, ngay lúc mình và Ngọc Nhi đang cãi nhau...lẽ nào..."

Nghĩ trong lòng là vậy, nhưng Đỗ Phong Nam cũng không nói ra, chỉ nói với trợ lý, "Được rồi, tôi đi gặp cô ta xem sao?"

Đỗ Phong Nam cười lạnh, "Triệu Linh, tôi cũng muốn xem, rốt cuộc cô có chủ ý gì?"

Triệu Linh được nhân viên đưa tới văn phòng của Đỗ Phong Nam. Anh vừa vào cửa đã thấy cô ta đứng đó, dường như đang quan sát từng chi tiết một nơi anh làm việc.

"Không biết cơn gió nào thổi Triệu tổng đến công ty của tôi, có phải có mối làm ăn nào tốt muốn bàn với tôi chẳng hạn?" Đỗ Phong Nam thanh lãnh lên tiếng đầu tiên.



Thấy anh, Triệu Linh quay phắt lại, nở một nụ cười hào hứng, cứ như cô ta và Đỗ Phong Nam rất nhớ nhau thì phải, "Anh đoán đúng một nửa mà thôi, tôi đến đây một nửa là vì anh đó."

Cô ta vừa cười vừa đi đến chỗ Đỗ Phong Nam, thanh âm mềm mại, nhưng lại chứa một loại khinh miệt không nói rõ được, "Tôi biết gần đây anh đang lo chuyện niêm yết của thị trường chứng khoán, tôi rất xem trọng giải trí Tịnh Thiên của anh, cho nên muốn nói chuyện hợp tác với anh. Ngoài ra..."

Nói đến đây cô ta lại thấp giọng, "Tôi nghe nói, cô tình nhân nhỏ bé của anh là Bối Ngọc Nhi xảy ra chuyện rồi, tôi lo cô ta sẽ ảnh hưởng đến anh, nên đến quan tâm anh một chút."

Vừa nói Triệu Linh vừa lấy tay giả bộ muốn nắm lấy cánh tay của Đỗ Phong Nam thân mật với anh.

Nhưng là còn chưa thực hiện ý đồ, thì Đỗ Phong Nam đã phản ứng rất nhanh, anh hất tay cô ta sang một bên, trong lòng cười lạnh, "Hỏi thăm sao, nực cười, cô mà cũng có lúc nhân đức như vậy sao, lại còn muốn săn sóc người khác, sợ là chồn đến chúc tết gà mà thôi."

Nghĩ vậy, Đỗ Phong Nam lạnh giọng, "Cảm ơn Triệu tổng đã quan tâm, nhưng chuyện này dù lớn hay nhỏ tất cả đều không liên quan đến cô, mà cho dù xảy ra chuyện gì, cũng chẳng ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và Ngọc Nhi, chúng tôi đều tin tưởng nhau, cô muốn ly gián?"

"Dô...Vậy sao?" Triệu Linh cười nhếch môi, "Nhưng sao tôi lại nghe một phóng viên quen thuộc bên tôi, chiều nay chụp được ảnh của Bối Ngọc Nhi đã dọn đồ ra khỏi nhà anh đấy."

Nụ cười Triệu Linh cười càng đậm, "Anh còn cảm thấy, anh và cô ta tin tưởng nhau sao? Phong Nam à, đây là chuyện gì, phóng viên ngay cả tiêu đề cũng nghĩ ra rồi?" Cô ta nói mà cười đắc ý khi người gặp họa.

"Quan hệ CP Đỗ- Bối rạn nứt tình cảm, Tiểu Ngọc Nhi dọn khỏi ngôi nhà tình yêu." Triệu Linh đọc to từng chữ trên bài báo mà cô ta đem theo, lòng đắc ý nghĩ thầm, "Đỗ Phong Nam, để tôi xem, lần này anh dàn xếp thế nào, người thích hợp với anh chỉ có thể là tôi mà thôi."

Đỗ Phong Nam nghe xong lời kia, anh ngây ngẩn, lẩm bẩm trong đầu, "Ngọc Nhi đi rồi." Nhìn đến biểu cảm của

Triệu Linh, anh càng cảm thấy vô cùng tức giận.

Lần này, thanh âm của anh không còn nhẹ nhàng nữa, "Triệu Linh, tôi cảnh cáo cô, chuyện giữa tôi và Ngọc Nhi không đến lượt cô quản, tôi và cô vốn không có gì để bàn, cô có thể đi được rồi, đừng để tôi gọi người tới."

Triệu Linh tức giận thật sự, trong lòng mắng, "Bối Ngọc Nhi khốn kiếp, cô là cái thá gì mà đòi tranh Phong Nam với tôi chứ?"

Thẹn quá hóa giận, cô ta nổi đóa với Đỗ Phong Nam, "Đỗ Phong Nam, anh bây giờ còn ở đó đoán mò, cô ta không xứng với anh đâu."

"Vậy cô xứng sao?" Đỗ Phong Nam rét lạnh nhìn Triệu Linh, "Tôi nói cô cút mau đi. Tôi không có kiên nhẫn với người như cô đâu."

Triệu Linh bị đuổi trắng trợn, chỉ có thể ôm một bụng tức giận rời khỏi nơi đó, trong lòng phẫn hận nói: "Được lắm

Đỗ Phong Nam, là anh ép tôi."

Sau khi Triệu Linh rời đi, Đỗ Phong Nam vẫn không ngừng gọi cho Bối Ngọc Nhi, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng tít tít khóa máy...

Anh thấy khó chịu, lần đầu tiên tim thấy đau, "Ngọc Nhi, lần này em tổn thương rồi sao...Ngay cả một lời cũng không nói liền bỏ đi sao..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.