Nếu đã come out thành công, tối mùng Hai Lục Ẩm Băng quyết định đi ra ngoài, trước khi đi cô còn chào hỏi ba mẹ, dù sao ba mẹ Lục cũng rất cởi mở, liền xua xua tay đuổi cô đi.
Sáng hôm sau, Lục Vân Chương và Liễu Hân Mẫn ăn sáng trong phòng khách, điện thoại di động vang lên, hiển thị tên người gọi: Con gái
Lục Vân Chương lập tức vui mừng, liếc mắt nhìn Liễu Hân Mẫn một cái, cảm khái: "Bà nhìn nè, con gái nhà mình thật ra vẫn để tâm hai người già bọn mình chứ bộ, sáng sớm đã gọi điện thoại tới an ủi. Là bà bắt máy hay để tui?"
Liễu Hân Mẫn nhìn thấu bộ dạng đắc ý của ông, nghiêng người nói: "Gọi cho ông thì ông bắt máy đi."
Lục Vân Chương uống một ngụm sữa bò, bắt máy: "Băng Băng à."
"Là... bác trai sao?" Hạ Dĩ Đồng hồi hộp khi nghe thấy giọng nam truyền đến.
Lục Vân Chương chậm rãi nhíu mày: "Con là Hạ Dĩ Đồng sao?"
Liễu Hân Mẫn đặt ly sữa bò xuống, nhìn qua.
"Bác..."
"Lục Ẩm Băng từng nhắc về con với bác, không nghĩ nhanh như vậy đã có cơ hội nói chuyện với nhau, quả là may mắn."
Hạ Dĩ Đồng mơ hồi mà nói câu "Dạ".
Cho đến khi Lục Vân Chương hỏi: "Con có chuyện gì sao? Sao con lại gọi bằng di động của Ẩm Băng?"
"À, chuyện này..." Hạ Dĩ Đồng vỗ đầu mình một cái, cuối cùng cũng nhớ ra lí do chính, cô khẩn trương tới nỗi chân va vào thành giường, nhịn đau, hít một hơi, "Chào bác, Lục Ẩm Băng, chị ấy bị sốt, bởi vì lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365718/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.