Chương trước
Chương sau
Còn có thể làm gì giờ?
Tên đã trên dây rồi, không thể không bắn. Cũng không thể tay không lui về, tắm nước lạnh dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trong người, chắc đây là phương thức ổn nhất.
Tay bất động, Lục Ẩm Băng là đức nghệ song hinh lớn tuổi hơn, tự cho là nên mở miệng trước, hắng giọng, hỏi: "Em ghi chép bao nhiêu?"
"Hả?" Hạ Dĩ Đồng mờ mịt mà chớp chớp mắt.
"Đừng có giả vờ, nhìn biểu hiện lần trước của em, khẳng định là âm thầm làm rất nhiều bài tập." Lục Ẩm Băng nói, "Trong sổ của em có ghi chép kỹ thuật ở trên không?"
"Hả?" Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mình đã biết chuyện gì đó, thì ra Lục Ẩm Băng đối với chuyện này là thái độ nghiên cứu học thuật sao? Hình tượng nghệ thuật gia sắp sụp đổ lại lần nữa đứng vững!
"Đừng hả nữa, nhìn mặt em ngốc như Husky vậy."
Hạ Dĩ Đồng muốn cười nhưng không dám, xem như cô hiểu rồi, Lục lão sư luôn như vậy, bên ngoài thì đức nghệ song hinh, bên trong lại còn thẳng thắn, rất đáng yêu, nói thẳng vào vấn đề, muốn nói cái gì chính là cái đó.
Người nghiêm túc, luôn đáng yêu a.
Lục Ẩm Băng giật giật ngón tay, Hạ Dĩ Đồng cong thắt lưng lên trên, có chút đau, cười không nổi.
"Vậy là xong rồi." Lục Ẩm Băng chậc chậc hai tiếng, than thở, "Để em lãng phí thời gian."
Phía dưới khô hạn truyền đến cảm giác đau đớn, nhưng cũng không thắng nổi tâm tư muốn cười của cô, cô nhịn cười rất cực khổ.
"Đau.." Cô thở một hơi.
Lục Ẩm Băng ngậm lấy ngực cô, hai chiếc răng nanh ngày thường chỉ có thể nhìn thấy lúc cận cảnh, đang kích thích điểm mẫn cảm, ngón tay lần nữa cũng nhúc nhích, trêu đùa bên tai cô: "A, em lại ướt."
Hạ Dĩ Đồng ôm chặt cô, hôn lấy môi người kia, sau đó nhắm mắt lại.
Lục Ẩm Băng cười cười, sau đó cũng hôn cô. Sau đó cô dần hôn xuống dưới, cô giống hệt như một con sư tử nhỏ vừa mới thoát khỏi sự bảo hộ của ba mẹ mình, vừa mới vấp ngã trong bụi gai sắc nhọn để truy đuổi con mồi, nhưng một lát sau liền nắm vững được kỹ thuật săn bắt. Cô học được cách ôm cây đợi thỏ, bố trí cạm bẫy thế nào, ở trên lãnh địa của mình mà theo dõi con mồi.
Dùng móng vuốt sắc nhọn đẩy đồ vật che chắn trước mặt, lộ ra đôi mắt tham lam, hai chân trước uốn cong, sẵn sàng lao tới, nhìn thấy điểm yếu của con mồi, nhảy lên, dưới hàm răng sắc nhọn, con mồi phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, một trận run rẩy kịch liệt sau đó nằm im bất động.
Săn mồi là bản năng của động vật ăn thịt.
Lục Ẩm Băng ôm Hạ Dĩ Đồng vào trong lòng, phát hiện thì ra chuyện này không cần ghi chép nhiều như vậy, này không cần thầy dạy vẫn có thể hiểu được. Trước khi ngủ lại suy nghĩ lần nữa, này cũng không vô dụng, cảm giác bị động cũng trợ giúp cho cô biết lúc chủ động nên làm gì, cái này cô cần chú ý.
Nói chung, tài xế Lục rất hài lòng về lần đầu của mình, tự chấm 8 điểm.
"Muốn đi tắm không?" Bản thân cô vui vẻ nửa ngày, mới nhớ tới Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng nằm cạnh ngực cô, hô hấp đều đều, là ngủ thiếp đi rồi. Sờ sờ trên lưng Hạ Dĩ Đồng, toàn là mồ hôi, còn cô thì lại khô, thôi khỏi tắm vậy, sáng mai rồi tắm.
Lục Ẩm Băng cầm di động nhìn đồng hồ thì hoảng sợ, 1g sáng rồi sao!
Hai người họ mới ở trên giường hôn hôn sờ sờ, cho ra cho vào mà đã 1g sáng?!!!
Chậc chậc.
Chả trách quân vương khi xưa không triều sớm là vậy, buổi tối ngủ muộn, không chừng buổi sáng còn làm lần nữa, có còn thời gian mà lên triều chăng. Vẫn là thời gian chầu triều quá sớm, 4-5g sáng đã bắt đầu. Theo nghiên cứu khoa học, dục vọng tình dục của người vào buổi sáng rất mạnh, ôn hương nhuyễn ngọc ngủ bên gối, nếu muốn giảm bớt dục vọng thì phải đánh thức mỹ nhân, dù sao cô cũng không muốn 4-5 giờ sáng mà đánh thức Hạ Dĩ Đồng, cho nên chỉ có thể nhịn, không nhịn được phải đợi cho mỹ nhân tỉnh, nghĩ nghĩ như vậy, hoá ra quân vương vẫn là thương hoa tiếc ngọc chăng?
Cũng không phải, người xưa ngủ sớm, dậy sớm, chắc không phải vậy đâu!
Phải sắp xếp thời gian hợp lý, không thể bởi vì thương mỹ nhân mà không lên triều, cũng không thể bởi vì lên triều mà không thương mỹ nhân. Có một câu tục ngữ nói: "Ngủ sớm dậy sớm thân thể hảo."
Đại não Lục Ẩm Băng tiếp tục hưng phấn, một tay ôm Hạ Dĩ Đồng trong ngực, mở to mắt nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ đến thiên địa hồng hoang ở phương Đông, nguồn gốc triết học phương Tây, sau đó mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mặt trời ló dạng, ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa, chiếu vào chân giường, áo choàng tắm được vứt, nằm cạnh dép lê, cách đó không xa rải rác áo ngủ, quần ngủ. Một bàn tay thon dài nhặt quần áo ngủ lên, cô đi chân trần đến mép giường, bất đắc dĩ thở dài nhìn áo choàng tắm dưới đất, nhặt lên giường, dùng chân kéo lê đôi dép, đi dép vào.
Nhìn thấy người kia vẫn ngủ ngon trên giường, nhịn không được dừng bước, bàn tay chống ở mép giường, cúi người xuống, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi kia.
Lục Ẩm Băng cảm giác có người hôn cô, có người nào lớn mật dám hôn cô như vậy, ngoại trừ Hạ Dĩ Đồng thì không có ai cả. Mắt chưa mở, hai tay nhanh chóng vươn ra, ôm Hạ Dĩ Đồng vào trong lòng.
Cô mở mắt, vừa vặn ánh mặt trời bên ngoài chiếu tới, chiếu lên mắt cô, đôi mắt nhất thời như hạt lưu ly toả sáng, tràn đầy ánh sáng.
"Chào buổi sáng, thân ái."
Hạ Dĩ Đồng vì ánh mắt đó của cô mà sửng sốt, sau đó mới nói: "Chào buổi sáng."
Lục Ẩm Băng nghiêng đầu một cái, để mặt mình tránh ánh mặt trời, đồng thời tay vòng qua người Hạ Dĩ Đồng ôm lấy cô, bảo cô nằm sấp trên người mình, cô vừa định hỏi "Chị muốn làm gì?", thì bàn tay liền đi xuống.
Hạ Dĩ Đồng chỉ kịp mặc đồ ngủ, cô cũng không nghĩ Lục Ẩm Băng sẽ tỉnh, càng không nghĩ tới cô ấy tỉnh lại sẽ ôm mình, thậm chí còn sờ sờ người mình, cho nên cô không có mặc quần!
Lục Ẩm Băng nhớ tới cảm giác chạm vào hai cánh hoa tối hôm qua, tức thì nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt thâm tình nhìn Hạ Dĩ Đồng: "Em muốn đi tắm sao?"
Hạ Dĩ Đồng "a" một tiếng, cô cảm thấy mình trả lời câu hỏi này có thể cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng vì tò mò, cô hỏi lại: "Nếu em nói phải thì sao?"
Lục Ẩm Băng cười rất vui vẻ, để lộ răng nanh: "Vậy chị liền nói không cần đâu, một lát phải tắm lại nữa."
Hạ Dĩ Đồng lại hỏi: "Vậy em nói không phải thì sao?"
Lục Ẩm Băng xụ mặt nghiêm trang nói: "Thì hợp ý chị."
Hạ Dĩ Đồng nháy mắt, cười nói: "Vậy chị hỏi em này làm gì?"
"Cho em thấy được chị vẫn quan tâm em mà. Aiz, em mau tới đây." Lục Ẩm Băng cảm thấy mình da mặt quá dày, đức nghệ song hinh sắp không chịu nổi nữa, vừa cười liền quấn Hạ Dĩ Đồng vào trong chăn, hai tiếng rên rỉ vang lên trong căn phòng.
Sư tử dậy sớm cũng rất đói, nên ăn.
Con mồi dậy sớm rơi vào bụng sư tử.
Tiếng cười phát ra từ trong chăn, không biết ở bên trong đó Lục Ẩm Băng làm cái gì, Hạ Dĩ Đồng xốc chăn lên, để lộ hai má và cổ ướt đẫm mồ hôi, nhảy xuống giường, suýt chút nữa là ngã trên đất. Lục Ẩm Băng từ trong chăn chui đầu ra, cười: "Cẩn thận, em muốn chị giúp em tắm không?"
"Không! Không cần! Em tự mình tắm!" Hạ Dĩ Đồng chạy vào phòng tắm, trên mông còn có hai dấu răng.
Rửa sạch một thân dính dính, Hạ Dĩ Đồng quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài. Lục Ẩm Băng vẫn còn nằm trên giường, híp mắt nhìn cô, thoạt nhìn bộ dạng đang buồn ngủ.
Tối hôm qua cô hưng phấn quá lâu, gần hừng đông mới ngủ, lại dậy sớm làm chuyện tiêu hao thể lực. Lúc Hạ Dĩ Đồng vừa đi vào phòng tắm, cả người cô liền mệt mỏi và buồn ngủ, đầu cũng choáng váng, trước sau quả thực giống như hai người khác nhau, cô thậm chí còn đang nghĩ có phải là Hạ Dĩ Đồng cho cô uống thuốc gì hay không.
"Lục lão sư?"
"Hửm?" Lục Ẩm Băng miễn cưỡng mở mắt ra một chút.
"Chị ngủ sao?"
"Chị còn phải đưa em ra sân bay, mấy giờ thì bay?"
"10 giờ." Hạ Dĩ Đồng nhìn di động, "Còn 3 tiếng nữa."
"Vậy giờ không phải nên xuất phát sao?" Lục Ẩm Băng giãy giụa muốn bò dậy.
"Chị ngủ chút đi, lát nữa em gọi chị."
"Mười phút nữa gọi chị."
"Dạ." Hạ Dĩ Đồng sờ sờ trán cô, sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Chị bị sốt à? "
"Sốt cái gì..." Lục Ẩm Băng lẩm bẩm một câu, giơ tay túm lấy bàn tay cô, hai má nóng cọ cọ vào lòng bàn tay cô, chậm rãi khép mắt lại, "Chị không có..."
.... Sốt. Chưa kịp nói thì liền tiến vào trong mơ.
"Lục lão sư?" Hạ Dĩ Đồng vỗ nhẹ mặt cô, "Lục Ẩm Băng?"
Như nào tự nhiên bị sốt? Cô nóng ruột hệt như kiến bò quanh chảo nóng vậy, từ đầu giường lấy di động Lục Ẩm Băng, dùng dấu vân tay cô ấy mở khoá, tìm kiếm danh bạ.
Ấn "B" và "M" đều không tìm được người cô muốn tìm, đành phải xem danh bạ từ đầu tới cuối, trên danh bạ có một tên "Lục Diễn Hài" thu hút sự chú ý của cô.
—— Ba mẹ chị có biết chị gọi bọn họ như vậy không?
—— Gọi gì cơ? Chị gọi bọn họ là diễn viên hài.
Hạ Dĩ Đồng quyết định gọi cho người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.