Hạ Dĩ Đồng đội mũi lên, rũ mắt xuống nhìn đường, hai tay đút vào túi áo mới đi ra từ toà nhà của công ty, miệng thở ra hơi lạnh, ngẩng đầu lên, là tuyết rơi.
Phương Hồi lấy dù từ trong túi ra, muốn căng dù lên che cho cô, Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, cười nói: "Hiếm khi trên đường không có ai, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."
Hôm nay đã là đêm giao thừa, trên đường rất ít người, giao thông cũng không còn ùn tắc, đa số mọi người bây giờ đang ở nhà hưởng thụ niềm vui đoàn viên, Hạ Dĩ Đồng mặc một áo khoác đen, đeo khẩu trang hình gấu màu đen, cả người đều bao phủ màu đen, chỉ chừa lại hai con mắt đen láy. Thỉnh thoảng, có người đi đường liếc nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, cô liền cong mắt cười, người đi đường cũng hướng cô tươi cười.
Điều này làm cho tâm tình của Hạ Dĩ Đồng tốt hơn rất nhiều, cô gần như muốn vừa đi vừa nhảy.
Tuyết rơi không lớn, nhưng mùa đông có tuyết và mùa đông không có tuyết lại rất khác nhau, tuyết là một biểu tượng, những tinh linh tuyết ấy đang tự do nhảy múa trên không trung, nếu bạn đưa tay ra, nó sẽ nhẹ nhàng rơi vào đầu ngón tay của bạn, bạn dần sẽ cảm thấy được sự mát lạnh ở đầu ngón tay của mình.
Hạ Dĩ Đồng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chụp cảnh tuyết rơi, chụp rất nhiều tấm mới miễn cưỡng chọn ra một tấm cảm thấy hài lòng rồi gửi cho Lục Ẩm Băng —— 【Có phải ở thành phố B tuyết rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365710/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.