"Vậy ông bà ngoại của em đâu?"
"Ông bà ngoại? Chị nói ông bà ngoại hả," Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, nói, "Không biết, sau khi mẹ em qua đời thì em chưa từng gặp họ."
Nhìn biểu tình của Hạ Dĩ Đồng, chính cô đã sớm buông bỏ chuyện cũ này, Lục Ẩm Băng cho rằng mình cũng không cần phải an ủi em ấy. Cuộc sống hiện tại chính là phải nhìn về phía trước, về sau bản thân cô đối tới với em ấy là được.
"Hạ lão sư." Lục Ẩm Băng nhìn cô qua màn ảnh.
"A."
"Khi nào thì em dẫn chị về gặp mặt viện trưởng? Lần trước không phải là bà ấy muốn gặp chị sao?"
"Chờ tới lúc khi hai mình rảnh rỗi thì đi."
Lục Ẩm Băng cũng học theo cô, bắt đầu đếm ngón tay: "Một, hai, ba..." Bắt đầu đếm ngón tay của bàn tay kia, "Còn sáu tháng nữa, em chính là người của chị."
"Phải là người của văn phòng làm việc của chị chứ." Hạ Dĩ Đồng cười, sửa lại cho đúng.
"Là phòng làm việc của chị, chị nói tắt thôi, đến lúc đó mọi người đều biết." Lục Ẩm Băng nói, sờ lấy di động, mở ghi chú ra.
"Chị làm gì vậy?" Hạ Dĩ Đồng tò mò hỏi.
"Viết một bản thông báo."
"Cái gì?!" Hạ Dĩ Đồng thiếu chút nữa là từ trên giường nhảy dựng lên. Trong đầu liền nhanh chóng xuất hiện vô vàn lý do khuyên nhủ Lục Ẩm Băng không nên xúc động như vậy.
"Là thông báo ký hợp đồng của em." Lục Ẩm Băng cười, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cúi đầu gõ chữ tiếp, "Thông báo sao, việc này tổn thất cũng tương đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/365709/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.