Hạ Dĩ Đồng quan sát một vòng rồi mới nói: "Căn nhà này..."
"Mua đó, muốn tới lúc nào thì tới."
Hạ Dĩ Đồng: "Em muốn hỏi là..." Những món đồ trang trí bên ngoài căn nhà có phải là những thứ chị từng nói với em không?
Lục Ẩm Băng cắt lời: "Chị biết, trang trí tạm, thiếu một nữ chủ nhân. Bây giờ mới được khoảng 59%, em tới là được 60%."
Hạ Dĩ Đồng ồ một tiếng. Hóa ra mình chỉ đáng giá 1%, nhưng vẫn đóng vai trò mấu chốt, tạm được, miễn cưỡng bỏ qua, không phân đo với Phùng Củng lão sư.
Lục Ẩm Băng đi tới, không nhịn được mà nở nụ cười.
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, cũng cười theo.
Lục Ẩm Băng véo má Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng véo ngược lại, làn da mịn màng, có vẻ tốt hơn trước kia, xem ra sống khá thoải mái, có hơi nóng mặt, véo má phải rồi lại véo má trái.
Lục Ẩm Băng: "Chị Đồng."
Hạ Dĩ Đồng suýt ngã, Lục Ẩm Băng kịp thời đỡ cô, Hạ Dĩ Đồng mở miệng có phần dọa người: "Chị gọi em là gì cơ?"
"Chị Đồng." Lục Ẩm Băng lặp lại.
Hạ Dĩ Đồng kinh ngạc, sau đó cười khoái chí. Bỗng dưng cảm thấy mình trưởng thành rồi, có thể trở thành chỗ dựa cho đối phương, thẳng lưng lên, trả lời: "Ai, em gái Băng Băng."
"Tránh ra." Lục Ẩm Băng cười đẩy cô ra.
"Không tránh." Hạ Dĩ Đồng nói, "Chị mà đuổi em thì em đánh gãy chân chị."
"Sợ ghê." Lục Ẩm Băng nói, "Có giỏi thì lại đây mà đánh chị này."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/3451107/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.