Cả đêm Lục Ẩm Băng không ngủ, buổi sáng thì không mở nổi mắt, đến khi cô tỉnh dậy thì Hạ Dĩ Đồng đã đang chuẩn bị bữa trưa ở dưới tầng, theo lời Hạ Dĩ Đồng nói thì sáng cô gọi Lục Ẩm Băng, cả người Lục Ẩm Băng như khảm xuống giường, không hề động đậy. Hạ Dĩ Đồng khẽ lay lay cô thì cô rụt tay lại, rất giống trước kia.
"Chị đánh em sao?" Lục Ẩm Băng vò vò tổ quạ trên đầu mình, tóc của cô bây giờ dài ở mức không thể buộc cũng chẳng thể xoã, rất thích hợp để túm lấy hay gãi loạn, dưới tấm lọc idol kiêm người yêu của Hạ Dĩ Đồng, cô làm gì cũng đẹp.
Hạ Dĩ Đồng: "Chị không đánh."
Lục Ẩm Băng: "Chị đã nói mà, làm sao chị có thể..."
Hạ Dĩ Đồng cắt đứt lời cô, hỏi: "Khoan hãy nói, chị thử nghĩ lại một lần, chạm vào lương tâm của mình, nhìn vào mắt em đây, nghiêm túc nói ra."
Lục Ẩm Băng thật sự suy nghĩ một hồi, đưa tay lên ngực mình, nhìn thẳng mắt Hạ Dĩ Đồng: "Từng động tác của chị đều rất nhẹ nhàng, trước nay chưa từng đánh người, tư thế ngủ ban đêm trung thực số một thiên hạ, chưa từng đạp người, chưa từng tát ai, chưa từng..."
Hạ Dĩ Đồng: "Cho tới thời điểm hiện tại, chị chưa từng chơi đấu địa chủ."
Lục Ẩm Băng trả lời rõ ràng: "Đúng!"
"Sao chị có thể không cần mặt mũi (vô liêm sỉ) như vậy?" Hạ Dĩ Đồng ôm mặt mình, cười lăn cười bò.
"Vậy em muốn mặt như thế nào." Lục Ẩm Băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053351/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.