Chậu hoa lan trước cửa phòng làm việc đang dần trở nên héo úa, lá cây nhớp nháp rũ xuống, phờ phạc. Lục Ẩm Băng ngẩng đầu khỏi kindle, sách hôm nay là 《Siddhartha》 của Hermann Hesse, một câu chuyện về việc tìm lại chính mình. Nhân vật chính trong chuyện, Siddhartha, đã lang thang bên ngoài thế giới của ông ấy, không thể vào bên trong.
Nhìn cây hoa lan, bước tới rồi ngồi xuống cạnh chậu hoa, nhìn lá cây chằm chằm không chớp mắt.
Cách một bức tường, bên trong văn phòng.
Bác sĩ: "Còn thấy ảo giác không?"
Hạ Dĩ Đồng: "Không có, em đã không nhìn thấy nó kể từ lần trước khi em rời khỏi căn phòng này."
Bác sĩ: "Còn ảo thanh thì sao?"
Hạ Dĩ Đồng: "Còn chút, nhưng không ảnh hưởng tới cuộc sống sinh hoạt bình thường. Trước kia dù ngày hay đêm đều nghe thấy, bây giờ chỉ đêm tới mới nghe thấy, kéo dài tầm một tiếng."
Bác sĩ đóng nắp bút, khẽ cười: "Sau này em có thể đổi tần suất qua đây thành hai tuần một lần, kiểm tra kĩ chút. Kỳ thật lựa chọn ngừng thuốc ban đầu của em là... Ầy, nói sao ta, khá là sáng suốt. Những loại thuốc điều trị tâm lý đều có tính phụ thuộc cao, dùng để điều tiết thần kinh, không thể ngừng thuốc, ngừng một cái là rất dễ tái phát, rất nhiều người mắc bệnh tâm lý phải uống thuốc cả đời để kìm hãm bệnh, trị ngọn không trị gốc. Và suy cho cùng, cần phải chữa ở đây..."
Bác sĩ chỉ day day huyệt thái dương, "Trước kia tôi từng nói, mỗi người mỗi khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053341/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.