Khuôn mặt Lục Ẩm Băng dần trở nên lạnh lùng, Hạ Dĩ Đồng sợ hãi, một chút ý cười phảng phất trên khuôn mặt ấy mới khiến Hạ Dĩ Đồng thả lỏng.
Nhất cử nhất động của Lục Ẩm Băng có thể khiến cô vui buồn bất chợt, nhưng càng như vậy, Lục Ẩm Băng lại càng không muốn cô quá coi trọng mình, luôn có cảm giác được người ta bố thí sự thương hại. Lục Ẩm Băng hi vọng cô có thể đối xử với mình như trước kia, dành cho nhau khoảng không gian và thời gian tự do.
Hạ Dĩ Đồng hiểu điều này, nhưng trạng thái tâm lý của Lục Ẩm Băng hiện tại tất nhiên là không giống trước kia, cô sao có thể yên tâm để chị ấy một mình đây.
Tiến thoái lưỡng nan, cô vờ nhìn điện thoại, thật ra lông mày khẽ nhíu lại.
"Đến lúc nấu cơm rồi." Lục Ẩm Băng đóng kindle, đứng lên khỏi ghế sofa, vào phòng bếp.
Ma xui quỷ khiến Hạ Dĩ Đồng cầm lấy kindle của cô, nửa tiếng vừa rồi, tiến độ đọc của Lục Ẩm Băng từ 30.5% lên 31.5%.
Cải xào, thịt kho tàu, thịt xào xả ớt, canh sườn ngô, lượng cơm hai người ăn không nhiều, mỗi món chỉ ăn một nửa, ăn không hết và để thừa một nửa.
Một buổi tối tập thoại dưới ánh đèn.
Hạ Dĩ Đồng quan sát thấy Lục Ẩm Băng rất bình tĩnh, cô không còn cố chấp ghi nhớ lời thoại như vài ngày trước, cũng chẳng còn nổi nóng với những đoạn thoại mờ nhạt trong trí nhớ, giống như đối phó với một trách nhiệm phải làm, thuộc hai câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-thanh-doi/2053337/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.