Nhất là Chu Sâm, dáng vẻ anh ta như đang mộng du, ngơ ngác nhìn Vân Cẩm Thời, sau một lúc lâu, Chu Sâm xoa xoa hai mắt mình, lại nhìn các cô mấy lần, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện bản thân không nhìn lầm. "Hai người..." Vân Cẩm Thời thần thái tự nhiên: "Sao vậy? Sao điện thoại lại rơi rồi? Mau cầm lên xem có thể sửa không." "À đúng rồi, hai người bọn tôi ở bên nhau." Trái tim Chu Sâm lúc ấy liền sụp đổ: "Các em hai người con gái..." Anh ta ngàn vạn lần không ngờ tới, trong một nhà hài hòa mà bản thân đang nghĩ đến, vốn không có bóng dáng của anh ta, cái gì mà mẹ hiền con hiếu, rõ ràng chính là tình đậm sâu mưa mịt mù* hai người một đôi nhĩ nùng ngã nùng**! *Ca khúc trong phim Tân dòng sông ly biệt. **Một câu trong bài thơ "Ngã nùng từ" của Quản Đạo Thăng thời Nguyên [1]. "Cậu kỳ thị đồng tính luyến ái?" Ngàn vạn lần không ngờ tới người lên tiếng trước là Mạnh Thiệu Kỳ, Chu Sâm suýt nữa đã nghẹn chết bản thân, nghẹn nửa câu sau trở về: "Không... chỉ là có chút giật mình." Còn có chút khó chịu... "Vào ngồi trước đi." Vân Cẩm Thời cầm chìa khóa trong tay Đường Đường mở cửa ra, sau đó ôm Đường Đường vào phòng trước, hai người đàn ông đi theo phía sau, Mạnh Thiệu Kỳ còn tốt, năng lực tiếp nhận của anh ta rất mạnh, hơn nữa Vân Cẩm Thời là bạn bè của anh ta, chẳng qua là xu hướng tính dục khác biệt, lại không làm chuyện gì thương thiên hại lý, chẳng những anh ta không sợ mà thậm chí còn rất bình tĩnh. Chu Sâm thất hồn lạc phách đi theo sau cùng, hết lần này đến lần khác ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Vân Cẩm Thời và Đường Đường, cả người đều như chú cún bị giội nước ướt sũng, cực kỳ đáng thương. Đến khi ngồi xuống sofa, Vân Cẩm Thời còn chưa kịp hỏi, Mạnh Thiệu Kỳ đã chủ động nói: "Tôi nghe nói có người tìm Đường Đường, nghĩ không biết có phải người cha của Đường Đường mà khi trước cô nói không, lo ông ta làm chuyện gì nên đến đây, không sao chứ?" "Không sao." Vân Cẩm Thời lắc đầu, kể đơn giản tình huống ban nãy một lần, sau đó nói: "Tôi sẽ không để ông ta mang Đường Đường đi." "Đường Đường bị ức hiếp nhiều như vậy, nói ông ta không biết một chút gì, tôi không tin, không cho ông ta mang đi là được rồi." Mạnh Thiệu Kỳ vẫn rất thích Đường Đường, lông mày cũng nhíu lại: "Thật sự không được thì báo cảnh sát! Dù sao năm nay Đường Đường đã 18, em ấy không muốn về sẽ không ai có thể làm khó em ấy." Nếu chưa trưởng thành, quyền giám hộ ở trong tay Đường Húc Sơ, như vậy sẽ có vấn đề rất lớn. "Hiện giờ tôi đang nghi ngờ Đường Đường mở miệng ngậm miệng đều là báo cảnh sát là do anh dạy." Nét mặt Vân Cẩm Thời phức tạp: "Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay." Lúc trước khi quan hệ giữa hai người còn chưa phải thế này cô cũng sẽ không buông tay, huống chi hiện tại đã trở thành quan hệ người yêu. Mấy người trò chuyện một hồi, lực chú ý trái lại cũng không đặt toàn bộ vào việc Vân Cẩm Thời bị ép come out*, Chu Sâm thật ra vẫn muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nói ra. *Come out: công khai cho mọi người biết về xu hướng tính dục của bản thân. Mãi đến khi hai người chuẩn bị rời đi, Chu Sâm đi tụt lại mấy bước, song song cùng Vân Cẩm Thời đi về phía trước, vừa đi vừa thấp giọng hỏi cô: "Các em lúc trước đã ở bên nhau rồi sao?" "Không, mới vừa xác định quan hệ hai ngày nay." Vân Cẩm Thời muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Anh..." "Em không cần áy náy với tôi, ngay từ đầu em đã từ chối tôi rồi, cũng không bám lấy tôi không buông, cho nên em không có gì sai, cũng đừng để chuyện này trong lòng, cho dù chúng ta không thể làm... vậy cũng là bạn không phải sao?" Chu Sâm cười khổ nói: "Mọi người đều nói liệt nữ sợ triền lang*, nhưng em một mực từ chối tôi, tôi biết khả năng hai ta ở bên nhau là rất thấp, chẳng qua là vẫn không chịu hết hy vọng thôi, nhưng bây giờ tôi cũng đã bình tĩnh rồi, Đường Đường... thật sự đáng thương, em phải đối xử tốt với em ấy." "Tôi sẽ." *Liệt nữ sợ triền lang: một câu tục ngữ Trung Quốc, ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám. Nguồn tham khảo: https://bachbon.wordpress.com/2021/09/18/ban-tinh-chuong-24-liet-nu-trien-lang-1/ Sau khi Chu Sâm xuống lầu còn quay đầu lại phất phất tay, cả người trông cũng thoải mái hơn, có lẽ buông bỏ đối với anh ta mà nói là một chuyện tốt. ... Bởi vì lúc trước bị cắt ngang, tâm tư có kiều diễm bao nhiêu cũng tiêu hao sạch sẽ, Vân Cẩm Thời chỉ ôm Đường Đường mềm mại, hai người cùng ngồi trên sofa, im lặng thật lâu. Cuộc sống trong hai ngày kế tiếp đều rất bình thường, Đường Húc Sơ cũng không xuất hiện, khiến Vân Cẩm Thời giảm đi rất nhiều áp lực, qua khoảng bốn năm ngày, Đường Húc Sơ tìm đến nhà bọn họ. Dạng người có tiền như ông luôn có thể có đủ loại biện pháp tìm được địa chỉ chi tiết của một người, Vân Cẩm Thời cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nhíu mày: "Ông còn có mặt mũi tới đây?" Cả người Đường Húc Sơ trông tang thương rất nhiều, ông thấp giọng nói: "Tôi điều tra rồi, vào lúc tôi không biết, bà ta quả thật đã làm không ít chuyện không nên làm, lúc trước cháu mắng rất đúng, người không xứng kia chính là tôi, hai ngày nay tôi trở về là để xử lý chuyện này." "Đường Đường, cho cha một cơ hội nữa được không? Cha đã ly hôn với bà ta, sau này sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp con." Đường Đường được nuôi lá gan cũng lớn hơn một chút, ôm tay Vân Cẩm Thời rất kiên định: "Tôi không theo ông, tôi ở cùng với A Thời!" Đường Húc Sơ khẩn cầu nhìn Vân Cẩm Thời, tựa như muốn bảo cô khuyên Đường Đường một chút. Vân Cẩm Thời thấy dáng vẻ ông ấy thật sự hối cải, cũng không lạnh lùng với ông như lúc trước, chủ yếu là nghĩ ông ấy cũng là cha của Đường Đường, vậy chính là cha vợ cô. "Nơi này không tiện nói chuyện, lỡ như bị người chụp được sẽ không tốt lắm, lên lầu đi." Vân Cẩm Thời đưa ông lên nhà, sau đó vì nghĩ đến ông ấy là cha của Đường Đường, rót cho ông ấy một ly nước ấm: "Đường Đường không muốn trở về, ông cũng thấy đấy, em ấy có ám ảnh với căn nhà kia và với cả ông, ông ép em ấy trở về em ấy sẽ sợ hãi, không phải ông nói là vì Đường Đường sao? Vì tốt cho em ấy thì không nên ép em ấy." Vân Cẩm Thời nói rất có đạo lý, nhưng những chuyện đó cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là: Cô ôm lấy Đường Đường, cúi đầu hôn một cái: "Quan trọng nhất là hai người bọn tôi đang yêu đương, ông không tách ra được." Đường Húc Sơ vốn đang suy nghĩ phải thế nào mới có thể khiến con gái không còn sợ hãi với ông như vậy, sau đó đưa con gái về nhà, ngay sau đó Vân Cẩm Thời liền ném một quả bom về phía ông. Đường Húc Sơ bị bom nổ đến choáng váng, có chút không tin được: "Cháu nói cái gì?" Đường Đường cố lấy dũng khí sau đó nói: "Tôi làm vợ của A Thời! Sẽ không theo ông về nhà!" Đường Húc Sơ:... "Cha không đồng ý!" Hốc mắt ông đều ửng đỏ lên vì phẫn nộ, quả nhiên Đường Đường bị Vân Cẩm Thời dạy hư, nếu không sao có thể không muốn về nhà, còn... còn... "Không phải chúng tôi đang cầu xin sự đồng ý của ông, chỉ đang nói một sự thật, thành thật mà nói người cha không xứng chức như ông thật không có tư cách gì quản chuyện chúng tôi, nói chính xác là, ông không xứng." Trong lòng Vân Cẩm Thời còn đang ôm bạn gái nhỏ của mình, tư thế kia kiêu ngạo muốn chết: "Trong lòng Đường Đường không có hảo cảm gì với ông, trong mắt em ấy ông chính là đồng lõa, ông chỉ có thể phản đối, dù sao ông phản đối cũng vô dụng, sẽ chỉ khiến Đường Đường càng ghét ông." Sắc mặt Đường Húc Sơ tái mét, lời nói Vân Cẩm Thời tuy rằng không dễ nghe, nhưng đều là sự thật. Vân Cẩm Thời cứng xong rồi lại bắt đầu mềm, dù sao Đường Húc Sơ cũng là người thân duy nhất của Đường Đường, nếu có thể được người thân đồng ý, vậy thì còn gì bằng. "Vì sao ông không đồng ý? Là đang lo lắng điều gì? Lo lắng sau khi ông chết đi tôi sẽ có lỗi với Đường Đường, mang Đường Đường cho một người đàn ông? Ông có thể hoàn toàn yên tâm, cho dù Đường Đường tha thứ cho ông, ông cũng không thể chăm sóc em ấy cả đời, sớm muộn gì ông cũng sẽ giao em ấy vào tay người khác, điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ là gì? Không có con cháu để tẫn hiếu sao? Nhưng nói thật, nếu chỉ cần là vì sau khi già rồi có con cái có thể chăm sóc, vậy chi bằng đừng sinh, dù sao sinh rồi cũng không nuôi cho tốt, giống như ông vậy." "Hai chúng tôi có thể bầu bạn với nhau, mãi cho đến khi già, sau đó tích góp một ít tiền, chờ khi tuổi tác bọn tôi đều lớn, liền cùng nhau đến viện dưỡng lão ở, chỉ cần hai người chúng tôi, cũng không cần lo lắng con cháu sống có tốt không, nói không chừng còn có thể sống tốt hơn một chút." Lúc Vân Cẩm Thời nói, Đường Đường liền ngoan ngoãn rúc vào lòng cô, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vân Cẩm Thời một cái, ánh mắt ấy vừa mềm lại vừa ngọt. Cô ấy như một viên kẹo có nhân, tuy rằng ngọt nhưng lớp vỏ ngoài lại cứng, lúc đối diện với Vân Cẩm Thời mới có thể lộ ra lớp nhân như mật của bản thân. Đường Húc Sơ phát hiện bản thân không thể phản bác, bởi vậy nét mặt càng thêm cứng ngắc, sau một hồi lâu không thể nói một lời. Thật ra ông cũng muốn nói chút gì đó, kết quả vừa mới ngẩng đầu lại trông thấy Vân Cẩm Thời và Đường Đường hai người dính lấy nhau chị chị em em, chị hôn em một cái em hôn chị một cái, dính cực kỳ, ông tái mặt, lời vốn muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ họng, một câu cũng không thốt ra được. Vân Cẩm Thời thấy suy nghĩ của ông ấy đã hoàn toàn hỗn loạn, liền rèn sắt khi còn nóng: "Tình huống hiện tại ông cũng thấy đấy, Đường Đường không chịu nhận lại ông, ông phản đối hay không phản đối đều không có ảnh hưởng gì với hai chúng tôi, nói thế nào thì ông cũng là người thân cuối cùng của Đường Đường, tôi không hy vọng nhìn thấy quan hệ giữa hai người càng ngày càng kém, như vậy đi, ông có thể đến đây thăm Đường Đường thường xuyên, nhân tiện giám sát tôi có đối tốt với em ấy không, chuyện nhận lại và không ủng hộ có thể để sau này rồi nói, hiện giờ không cần phải gấp gáp phát biểu ý kiến, dù sao ông phát biểu cũng không ai nghe." Đường Húc Sơ biết tình thế bất lợi lớn nhất của bản thân chính là con gái chán ghét ông, nhưng đây là do ông tự chuốc lấy, ông có khổ không thể nói ra, thậm chí chỉ có thể nuốt xuống. Vì con gái, ông không thể không cúi đầu, tạm thời đáp ứng Vân Cẩm Thời, như vậy ít nhất có thể thường xuyên tới đây thăm Đường Đường, chậm rãi bồi dưỡng cảm tình với con gái một lần nữa. Về phần chuyện của Đường Đường và Vân Cẩm Thời... Đường Húc Sơ cam chịu nghĩ, dù sao hiện tại ông cũng không quản được, để sau rồi nói. Thấy ông gật đầu, Vân Cẩm Thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật ra bình thường cô cũng không phải người hùng hổ dọa người như vậy, đều là Du Lê dạy, hơn nữa cô vốn không có hảo cảm gì với Đường Húc Sơ, cho nên có vẻ vô cùng hung ác. Có được sự thừa nhận tạm thời của cha vợ tương lai, tâm tình Vân Cẩm Thời tốt hơn không ít, khách sáo một chút: "Buổi tối có muốn ở lại ăn cơm không?" Cô thề cô thật sự chỉ là khách sáo mà thôi. Đường Húc Sơ lại nghĩ có thể có nhiều thời gian tiếp xúc với con gái hơn chút, liền gật đầu. Vân Cẩm Thời:... Bây giờ đuổi người đi còn kịp không? Ôm tâm tình ghét bỏ, Vân Cẩm Thời ra ngoài mua thức ăn, cô cố ý không dẫn Đường Đường theo, muốn để lại cho hai cha con này một chút thời gian giao lưu. ________________ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vân Cẩm Thời, đại hộ pháp Cắm Đao Giáo, giáo chủ là Du Lê. ______________ [1] Bài thơ "Ngã nùng từ" do Quản Đạo Thăng (một nữ thi nhân, họa gia thời Nguyên) sáng tác. Nguyên văn bài thơ: Nhĩ nùng ngã nùng, thắc sát tình đa Tình đa xứ, nhiệt như hỏa Bả nhất khối nê, niệp nhất cá nhĩ, tố nhất cá ngã Tương tự lưỡng cá, nhất tề đả phá, dụng thủy điều hòa Tái niệp nhất cá nhĩ, tái tố nhất cá ngã Ngã nê trung hữu nhĩ, nhĩ nê trung hữu ngã Dữ nhĩ sinh đồng nhất cá khâm, tử đồng nhất cá quách. Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê: Anh của em, em của anh Giữa chúng ta tình cực đậm đà Cho nên nhiều khi nồng như lửa Lấy một nắm đất sét, nặn thành hình anh, đắp thành hình em Rồi đập phá cả hai hình chúng ta, nhào chung lại Lại nặn thành hình anh, lại đắp thành hình em. Trong chất đất của em có anh, trong chất đất của anh có em. Anh với em, sống thì đắp chung mền, chết thì liệm chung quách. Nguồn tham khảo (Wordpress vinhattieu): https://vinhattieu.wordpress.com/2008/01/20/nhi-nung-nga-nung/
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]