Mạnh Thiệu Kỳ kéo Vân Cẩm Thời giảng giải kịch bản thật lâu, mãi đến giữa trưa, anh ta miệng khô lưỡi khát uống hết chai nước khoáng thứ hai, sau đó mới nói: "Hôm nay đến đây thôi, phục trang chắc đã làm xong rồi, lát nữa ăn cơm trưa xong cô đi thử xem, nếu vừa người thì sẽ quay chụp định trang trước, chiều nay diễn viên sẽ đến đông đủ, nhưng cô không cần quay, đọc kịch bản cho tốt, tôi cảm thấy được rồi thì cô mới có thể quay."
"Vâng đạo diễn." Vân Cẩm Thời không vì vậy mà cảm thấy bản thân bị xem thường, dù sao quả thật cô chưa từng đảm nhận vai diễn chính, không dám phát ngôn bừa bãi khẳng định mình có thể diễn rất tốt.
Sau khi đạo diễn thả cô đi, trước tiên cô đặt một phần cơm cho Đường Đường ở nhà, nói thật Vân Cẩm Thời vẫn có chút lo lắng, cũng không biết một mình Đường Đường ở nhà có thể sẽ gặp chuyện không may hay không, lỡ như bị bệnh thì phải làm sao? Có chỗ nào khó chịu thì phải làm sao? Em ấy cũng không dám đi ra ngoài một mình.
Vân Cẩm Thời không khỏi thở dài, rõ ràng tính tình cô rất quyết đoán, sau khi trong nhà có thêm một đứa bé, bỗng nhiên lại trở nên lề mề chậm chạp.
Xem ra tốt nhất vẫn phải mua cho Đường Đường một chiếc điện thoại, dạy em ấy dùng thế nào, có việc gì thì gọi cho cô.
Lúc Vân Cẩm Thời ăn trưa, bên giao thức ăn gọi điện thoại cho cô, bảo cô ra ngoài lấy, Vân Cẩm Thời bảo họ tự gõ cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-noi-co-ay-khong-co-doi-tuong/455785/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.