Khó chịu không dám nói, đau cũng không dám nói, cứ chịu đựng, chờ đợi vô vọng như vậy, hoặc là chịu đựng qua rồi sẽ không đau, hoặc là...
Đường Đường vốn nghĩ bản thân đã quen, quen cuộc sống như vậy, nhưng cô ấy nào biết rằng, thế giới này lại có sự ấm áp giống như Vân Cẩm Thời.
Dọc đường đi Vân Cẩm Thời đều dịu dàng vỗ về cô ấy, thậm chí không có chút mất kiên nhẫn nào, Đường Đường ghé lên lưng cô, trong lòng nóng hổi, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
"Rất khó chịu à? Sắp đến rồi."
"Không..." Cô ấy thầm nghĩ, chỉ cần ở cùng Vân Cẩm Thời, có đau đi nữa cũng có thể chịu đựng được, thậm chí rất vui vẻ.
Vân Cẩm Thời rất nhanh đã cõng cô ấy đến phòng khám nhỏ trong khu nhà, may mà thân thể Đường Đường không có vấn đề gì, chẳng qua là ăn nhiều đồ lạnh khiến cho dạ dày cô ấy bị kích thích, bác sĩ nói uống thuốc sau đó lại uống một cốc nước ấm, ngủ dậy sẽ khá hơn.
Bác sĩ lại tiêm vào mông cô ấy, thuốc uống chỉ cho hai liều, chủ yếu là để phòng ngừa hôm sau vẫn còn khó chịu.
"Nếu dạ dày không tốt thì không được ăn những món lạnh, phải tự chú ý chút."
Đường Đường được tiêm một mũi đã cảm thấy thoải mái hơn, Vân Cẩm Thời không chịu để cô ấy tự đi, lại muốn cõng cô ấy về, bởi vì lý do bụng không thoải mái, buổi tối Đường Đường ăn một chút cháo, Vân Cẩm Thời không được ngủ sớm như vậy, còn phải xem kịch bản một lúc, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-noi-co-ay-khong-co-doi-tuong/455784/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.