Chương trước
Chương sau
Editor: Mẹ Bầu
"Dừng!" Ngô Tuệ Như không thể nhịn được nữa hô lên một tiếng. Gân xanh nơi thái dương nổi gồ lên, lớp da nơi mí mắt đã bắt đầu giật giật.
Là cô đã sai lầm rồi! Cứ nghĩ rằng tụ tập được vài người trong giới diễn viên nghệ sĩ đang nổi tiếng nhất kia, sẽ xây dựng nên được một MV tuyệt đối thu hút đủ tầm mắt. Tuấn nam mỹ nữ lại phối hợp cùng với giọng hát độc nhất vô nhị của Dịch Bắc, quả thực hoàn mỹ!
Tất cả những ý tưởng trên đây đều là của một mình Ngô Tuệ Như tình nguyện. Bởi vì MV tương đối ngắn, quay chụp hình ảnh xong, hậu kỳ còn phải cắt nối biên tập. Mỗi khi Ngô Tuệ Như bắt đầu thưởng thức kỹ thuật diễn xuất tuyệt diệu của Ứng Uyển Dung và Ngô Minh va chạm đến bắn ra tia lửa, @MeBau*[email protected]@ thì chung quy lại thoáng qua bóng dáng của Dịch Bắc.
Dĩ nhiên sau đó hình ảnh liền bỏ đi rồi. . .
"Giờ phút này em vẫn còn chưa biết tình cảm mờ ám của bọn họ bắt đầu phát sinh. Em cần phải dùng ánh mắt thẹn thùng ái mộ để nhìn Tiểu Minh. Thẹn thùng hiểu không?" Hơi thở của chị đại Ngô Tuệ Như đều đã sắp sửa như toát ra một luồng hắc khí rồi, đặc biệt là thời điểm lại còn đối mặt với một cây gỗ mục.
Dịch Bắc phi thường nghiêm túc gật gật đầu. Đôi lông mày được cắt tỉa thành hình lá liễu nhíu chặt lại cũng sắp sửa dính lại ở cùng một chỗ với nhau, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn có nghe nhưng vẫn không hiểu.
Ứng Uyển Dung đã sớm quay xong phần diễn xuất của tự bản thân mình rồi. Trên người cô vẫn mặc bộ trang phục Tế Tự màu trắng như trước đang đi tới, đưa cho Dịch Bắc một ly nước ô mai. Đây là nước do trợ lý Tống Tiểu Nha mới nhậm chức đặc biệt mua mang tới, mỗi người được một phần.
"Cảm ơn." Dịch Bắc đưa hai tay tiếp nhận nước ô mai, vặn mở nắp bình uống một ngụm vẻ vô thức. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Người trợ lý bên người cô đã sớm cầm chiếc quạt điều hòa cô nhẹ nhàng thổi mát cho
Đầu năm nay loại quạt điều hòa này vẫn còn chưa mang tính thông dụng đến đại đa số quần chúng. Giá cả tương đối đắt, nhưng mà Dịch Bắc chính là chị gái số một ở Thời đại này, cho nên việc đãi ngộ này, Dịch Bắc được công ty tuyệt đối sẽ cung cấp cho cô. Chỉ sợ cô bị cảm mạo sinh bệnh khàn mất giọng.
Chị Ngô thì thầm vài câu lắc lắc đầu cũng đi sang một bên hóng mát rồi. Khí trời nóng nực, mặc áo ngắn tay cũng đều sẽ bị đổ mồ hôi, chớ nói chi là mặc một thân trường bào tuyết trắng, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn lại còn trang điểm như Ứng Uyển Dung kia nữa. Ngô Minh trực tiếp đeo kính râm nằm ở một bên lúc này đương tắm nắng, tư thái cực kỳ nhàn nhã.
Ứng Uyển Dung thuận thế ngồi xuống ở bên người Dịch Bắc, xem Dịch Bắc cầm bút viết chữ vẽ tranh ở trên kịch bản. Riêng phần này dụng tâm này đã làm cho người ta phải khâm phục rồi.
"Chị Dịch, chị đang ở đây ghi chép gì vậy?" Ứng Uyển Dung nhìn Dịch Bắc uể oải giống như là con mèo nhỏ bị xối ướt lông, liền không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Cứ gọi chị là Dịch Bắc là được rồi. Đúng vậy, chị sợ rằng sẽ quên mất lời chị Ngô vừa mới nói lúc trước, nên phải ghi dấu hiệu lên trên kịch bản." Dịch Bắc viết xong những ghi chú, ánh mắt vẫn còn ở trên kịch bản tìm tòi những yếu tố kịch tính cần phải nhấn mạnh.
Một ngón tay trắng trẻo đè xuống ở trên tập kịch bản mỏng manh. Dịch Bắc theo ngón tay chủ nhân ngó lên trên, thấy hai mắt Ứng Uyển Dung đang chứa đựng ý cười.
"Chị Dịch Bắc, tuy rằng em biết việc ghi chép này là rất quan trọng, nhưng vẫn còn cần nhiều đối diễn (diễn xuất đối diện với nhau),nhiều thể nghiệm hơn." Ứng Uyển Dung cười nói.
Dịch Bắc có chút buồn rầu níu chặt mái tóc dài, khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Chị cũng đã từng diễn theo kiểu như vậy, cùng từng diễn đối diện với rất nhiều người, nhưng mà vẫn không được."
Không chỉ có một người nói với Dịch Bắc, cô diễn không tốt, cô nên chú ý đến ca hát cho tốt vẫn hơn. Việc diễn trò vốn là không phải chuyên trách là của cô, đã vậy kỹ thuật diễn cô chính là cặn bã cũng không còn người nào muốn để ý.
"Vậy khẳng định là phương pháp không đúng rồi." Ứng Uyển Dung nói.
Lần đầu tiên Dịch Bắc xảy ra vấn đề thì Ứng Uyển Dung vẫn còn không rõ chân tướng. Chờ lần thứ hai, lần thứ ba, cô cũng khó tránh khỏi lưu ý nhiều hơn, đối với Dịch Bắc, Ngô Minh thì hình như là đối với vấn đề của Dịch Bắc phi thường hiểu biết, cho nên không thể không nhún vai tỏ ý bất lực.
Theo ý của Ứng Uyển Dung, Dịch Bắc chính là vẫn còn chậm chạp chưa tiến vào trạng thái của nhân vật. Mỗi lần đến thời điểm đó cô liền sẽ có vẻ không thích hợp, ở trên hình ảnh, hành động ấy liền trở thành nốt nhạc duy nhất không hài hòa với bản nhạc.
"Chị hãy nhắm mắt lại, một lần nữa hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi." Giọng nói của Ứng Uyển Dung êm ái ở trong ngày hè nóng bức giống như là một dòng suối trong tuôn chảy, thật mát mẻ sảng khoái. Dịch Bắc không tự chủ được nghe nói chợt nhắm hai mắt lại.
Trợ lý lại còn ở đó tận chức tận trách thổi quạt mát cho Dịch Bắc ở mức thấp nhất, tò mò chuyển dời tầm mắt đến trên mặt Ứng Uyển Dung.
Hai tay Ứng Uyển Dung nắm lấy cái chai, ánh mắt xa xưa, giọng nói trầm nhẹ tiếp tục nói: "Chị lại đi tới nơi đó lần nữa, liền nhìn thấy người đàn ông mà chị đã yêu nhất trong cuộc đời này."
Dịch Bắc giật mình, ánh mắt ở dưới mí mắt xoay xoay, miệng giật giật cũng không nói gì.
"Chị nhìn thấy anh ấy, tưởng tượng chị muốn làm hết sức mình trước mặt anh ấy và thể hiện khía cạnh đẹp nhất của chị. Cảm giác này giống như vị hương bạc hà the mát của mối tình đầu, khiến cho chị phải trầm mê, khác hẳn đối với những người ở chung quanh chị."
Dịch Bắc cẩn thận cảm nhận lời nói này, dường như theo lời nói của Ứng Uyển Dung đi tới trước mặt người mà cô yêu, vô cùng thẹn thùng nhìn sang nam nhân kia. Sự dè dặt của một nữ nhân cao quý đã khiến cho nàng không thể làm ra nhiều hơn nữa, chỉ có thể lơ đãng đi ngang qua, từ rất xa dùng tầm mắt dây dưa không dứt đối với người nọ.
Ngô Minh tuy rằng đang nằm ở trên ghế dựa, thế nhưng lỗ tai vẫn luôn dựng thẳng lên, một mực lắng nghe động tĩnh của mấy người phụ nữ kia. Dưới cặp mắt kính mát, đôi mắt của anh mở ra một chút, trong lòng thầm nghĩ: Cho dù Ứng Uyển Dung có tích cực dẫn đường đi nữa, đáng tiếc gỗ mục vẫn chính là gỗ mục, việc này là hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để xem.
Dịch Bắc như có đăm chiêu mở mắt ra. Tầm mắt nhìn chằm chằm vào kịch bản. Ứng Uyển Dung cũng không còn nói nhiều thêm nữa. Cô lặng lẽ đứng dậy rời đi chỗ khác, dành lại cho Dịch Bắc chút thời gian suy tư.
Chị Ngô đang đứng ở dưới một cây dù che nắng dựng ở trên cầu đá chỉ huy nhân viên công tác bố trí sắp xếp đồ vật vào đúng vị trí, một lát nữa chị còn phải tiếp tục theo dõi trên màn ảnh.
Thấy Ứng Uyển Dung đi lại, chị Ngô vẫy vẫy tay đối với cô, miệng cười tủm tỉm nói: "Tiểu cô nương kỹ thuật diễn của em thật không tệ. Làm thế nào mà em lại có thể đáp ứng với Dịch Bắc đi lại đây để quay MV như vậy hả ? Theo chị được biết, việc hợp tác lần này chính là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau mà!"
Ứng Uyển Dung gật gật đầu, khóe mắt hơi cong cong, cười nói: "Em nhận được cuộc điện thoại gọi đến của chị Dịch Bắc cũng thật bất ngờ. Chị ấy đã tự mình mời em như thế, em cũng vậy, không thể chối từ thịnh tình của chị ấy được."
"Hôm nay Dịch Bắc diễn xuất thật sự không được, nhưng cô ấy cũng rất nỗ lực." Ngô Tuệ Như tuy rằng trước mặt Dịch Bắc thì nói Dịch Bắc gần như sắp sửa không có chỗ nào đúng hết. Thế nhưng giọng điệu lại vô cùng thân thiết, còn nói ra ưu điểm của Dịch Bắc
Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung gật gật đầu, khóe mắt hơi cong cong, cười nói: "Em nhận được cuộc điện thoại gọi đến của chị Dịch Bắc cũng thật bất ngờ. Chị ấy đã tự mình mời em như thế, em cũng vậy, không thể chối từ thịnh tình của chị ấy được."
"Hôm nay Dịch Bắc diễn xuất thật sự không được, nhưng cô ấy cũng rất nỗ lực." Ngô Tuệ Như tuy rằng trước mặt Dịch Bắc thì nói Dịch Bắc gần như sắp sửa không có chỗ nào đúng hết. Thế nhưng giọng điệu lại vô cùng thân thiết, còn nói ra ưu điểm của Dịch Bắc.
Ứng Uyển Dung hơi hơi gật gật đầu, nói: @MeBau*[email protected]@ "Em có nhìn ra, kỳ thực chị ấy rất quen thuộc với việc quay phim thế này. Thế nhưng mà, việc biết cùng với làm được rất khó cân bằng."
Ngô Tuệ Như thở dài nói: "Kỳ thực ba mẹ của cô ấy chính là diễn viên, tuy tiếng tăm thì cũng không có được bao nhiêu, nhưng mà thói quen thì rất nhiều. Cô ấy từ nhỏ đã bị yêu cầu học quay phim, nhưng mà em cũng biết đó, thiên phú của một người thì luôn chỉ có hữu hạn."
Ứng Uyển Dung thật sự kinh ngạc rồi! Ngô Tuệ Như vậy mà lại nói với cô nói về chuyện nhà của Dịch Bắc. Làm kẻ lắng nghe, cho nên Ứng Uyển Dung cũng không muốn hỏi nhiều.
"Việc này mãi cho đến khi ba mẹ của cô ấy qua đời diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn vì xảy ra tai nạn xe cộ, thì sau đó nó đã trở thành chấp niệm của cô ấy rồi. Vừa rồi chị cũng đã nghe thấy rồi, em nguyện ý trợ giúp cho Dịch Bắc như vậy, chị thật sự rất cao hứng." Trên mặt Ngô Tuệ Như lộ ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhu hòa nhìn sang Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung cười lắc đầu, "Là Chị Dịch Bắc giúp đỡ em mới đúng! Em chỉ là làm điều em nên làm mà thôi."
Có thể để Dịch Bắc lộ mặt ở trên đĩa nhạc CD thế này, hiệu quả của việc tuyên truyền có thể thấy là phi thường rõ ràng. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Những người mê giọng ca Dịch Bắc trải rộng khắp cả nước. Chỉ cần đạt được một nửa số lượng này thôi, sức mua cũng có thể biến hóa phòng bán vé. Điều này chính là phi thường khủng bố.
Sau khi thời gian nghỉ ngơi qua đi, phản ứng của Dịch Bắc còn tốt hơn so với dự đoán của chị Ngô. Không nói đến kỹ thuật diễn xuất như được thay da đổi thịt, có sự đột phá đến cực hạn rồi. Chỉ cần nói đến sự diễn xuất của Dịch Bắc khác hẳn so với lúc trước, tiếp theo không còn giảm sút, trong lòng Ngô Tuệ Như không ngừng cảm tạ Ứng Uyển Dung rồi.
Diễn viên chính đã chói mắt như vậy rồi, diễn viên phối hợp diễn hơi lộ ra vẻ ảm đạm kỳ thực cũng thật bình thường. Hôm nay phần diễn xuất của ba người trôi qua rất nhanh. Ngày hôm sau sẽ cần phải có rất nhiều diễn viên quần chúng gia nhập cảnh quay. Nhưng về mặt thời gian thì có vẻ đã khống chế không được tốt lắm. Việc quay chụp mãi cho đến khi bầu trời gần như đã trở thành một màu đen, chị Ngô liền mang theo tổ quay phim trở về cắt nối biên tập rồi, cũng keo kiệt không có ý định mời mọi người ăn một bữa cơm.
"Hai vị mỹ nữ, không biết là tôi có được cái vinh hạnh mời hai người cùng đi ăn cơm hay không vậy?" Ngô Minh xoay người, thân sĩ đưa cánh tay phải ra chỉ về hướng cửa xe, gương mặt tuấn mỹ trước mặt tựa như là phát ra ánh sáng.
"Không đâu." Ứng Uyển Dung nhìn thời gian, thuận miệng trả lời.
Dịch Bắc càng lãnh khốc hơn. Cô trực tiếp nghiêng đầu không thèm để ý đến Ngô Minh. Người được xưng tụng là thiếu nãi sát thủ Ngô Minh kia, liền bị đụng phải cây đinh sắt rồi. Ngô Minh sờ sờ cái mũi, nói vẻ thỏa hiệp: "Được rồi, biết là hai người đối với tôi không có hứng thú! Bất quá hôm nay tôi lại chót mời một người bạn cũ đi lại đây để cùng nhau ăn cơm mất rồi! Hai người xác định là không tới nhìn xem một chút hay sao?"
Ngô Minh nhìn về phía Ứng Uyển Dung. Nhưng Ứng Uyển Dung lại không hề có lấy một chút lòng hiếu kỳ nào. Cô vẫn chỉ tỏ vẻ thờ ơ, làm cho Ngô Minh có cảm giác bị thất bại sâu sắc.
Ngô Minh vươn hai tay lên vỗ vỗ, miệng phối hợp làm ra một dấu hiệu đặc biệt: "Nào nào nào nào, có lời mời vị nam giới quan trọng của chúng ta, người đẹp trai nhất , cực kỳ đáng yêu nhất - - Cao Lãng tiên sinh!"
Một bóng dáng cao lớn từ phía đằng sau chiếc xe ô tô đi ra ngoài. Đúng lúc Ứng Uyển Dung đang nhìn đồng hồ đeo tay, liền sửng sốt. Cô giương mắt lên nhìn, lập tức nhìn thấy, người kia không phải là Cao Lãng, người mà cô vừa mới nghĩ tới hay sao?
Ứng Uyển Dung sửng sốt một chút, liền trực tiếp đi tới, khóe môi không tự chủ liền cong lên. Cô đâm vào cánh tay của Cao Lãng một cái, cười đến cong ánh mắt, "Làm sao anh lại biết em đã đến kinh đô rồi hả? Em lại đang còn muốn cho anh một sự vui mừng kinh ngạc đấy! Em định đợi phân cảnh diễn xuất ngày mai quay xong, thì sẽ đến trường quân đội để tìm anh."
Cao Lãng nhìn Ứng Uyển Dung một cái vẻ trách cứ. Nếu như không phải là được Ngô Minh mật báo, Cao Lãng hiện tại cũng vẫn chưa hề hay biết gì. Mấy ngày hôm trước, ở trong điện thoại Ứng Uyển Dung còn nói cô gần đây phải phong tỏa để quay phim, bề bộn nhiều việc. Điện thoại không gọi được nữa, không nghĩ tới vừa vặn là người liền trực tiếp đã đi tới đây rồi. Thật sự là một sự vui mừng và kinh ngạc to lớn
"Đúng rồi, đây là chị Dịch Bắc, anh vẫn còn chưa từng gặp chị ấy lần nào đâu. Lần này em đi đến đây chính là để quay một cái MV của chị ấy đấy." Ứng Uyển Dung thuận thế ôm lấy cánh tay của Cao Lãng, nói giới thiệu Cao Lãng đối với mọi người.
"Chị Dịch Bắc, đây là Cao Lãng, ông xã của em đấy ạ!"
Dịch Bắc đánh giá Cao Lãng, một lúc sau gật gật đầu cười nói: "Một nhu một cương, hai người cực kỳ xứng đôi!”
“Dịch Bắc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Cao Lãng vươn tay ra cùng nắm lấy tay của Dịch Bắc một cái liền buông ra rồi. Ngô Minh đã sớm duỗi cái lưng mỏi ngồi vào chỗ tay lái rồi, "Này, tôi nói này, mọi người không thể lúc ăn cơm lại cùng tán gẫu được sao? Tôi đây đã đói bụng lắm rồi."
Ứng Uyển Dung ngược lại với sự lạnh nhạt vừa rồi, cười tươi như hoa, nói nhỏ ở bên người Cao Lãng. Dịch Bắc trực tiếp ngồi vào chỗ kế bên tay lái. Hai người nổi danh lúc này hoàn toàn xứng với cái gọi là chó độc thân, chỉ yên lặng không nói gì.
Ngày hôm nay là Cao Lãng xin phép đi ra tới đây. Sau bữa cơm chiều anh còn phải đi về. Ứng Uyển Dung sau khi biết được việc này, tuy có chút thất vọng, nhưng mà nghĩ đến việc khi bản thân mình đã quay chụp xong rồi, thì có thể liền được gặp Cao Lãng rồi, cho nên cũng không để ý như vậy nữa rồi.
"Này, cần phải ăn nhiều một chút mới được! Nếu không đi trở về đã có thể không còn cái gì ăn ngon nữa rồi." Ngô Minh đặc biệt thành thật, gọi không ít thịt cá, xem bộ dạng của Cao Lãng như vậy, chỉ biết sức ăn anh không nhỏ.
"Nào, chúng ta trước cạn một ly, chúc mừng chúng ta đã gặp nhau. Đây đều là người một nhà cả, về sau không nói câu hai nhà!" Ngô Minh giơ chén lên nói, đều là người mình, đồ uống đương nhiên đều là nước trái cây rồi.
Dịch Bắc và Ứng Uyển Dung cũng cùng nhau đứng dậy chạm cái cốc với nhau một cái, cúi đầu còn chưa có ăn được vài miếng, Ngô Minh liền mơ hồ thở dài một hơi.
Ứng Uyển Dung không nghĩ muốn quan tâm đến điều này. Rõ ràng vừa rồi chính anh ta là người muốn gây sự, thế nhưng Dịch Bắc lại phối hợp, lắc lắc cái cốc một chút, cong lên khóe môi hỏi: "Than thở cái gì vậy? Nói ra nghe một chút xem nào."
Ngô Minh theo bậc thềm đứng lên, ánh mắt u oán nhìn sang Ứng Uyển Dung, làm cho Ứng Uyển Dung bắt đầu nổi da gà lên, sau đó mới nói: "Người nào đó nhất định sẽ béo lên nhờ nuốt lời."
Mọi người vẫn không hiểu ra làm sao! Không ai hiểu cái câu nói không đầu không đuôi kia là có ý gì.
"Từng đã có người nào đó, khi chơi Đại Mạo Hiểm đã đáp ứng với tôi rồi, bây giờ còn muốn nói gì đây?" Ngô Minh 'Buồn rầu' nhìn về phía Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung: . . . Cô đã quên mất rồi, không được sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.