Năm Lâm Minh Vũ mười tuổi, cả nhà cậu bị bọn người lạ tấn công, chỉ còn mình cậu sống sót.
Nghe tin chi thứ bị hãm hại, Lâm Dương liền lập tức đến đó. Lúc ấy, cả căn nhà đều chìm trong biển lửa. Những tưởng sẽ không còn ai sống thì ấy, một cậu bé từ trên lầu nhảy xuống.
Lâm Dương vội sai người đến kiểm tra.
"Gia chủ, cậu ta còn sống."
"Đưa về nhà chính Lâm gia."
"Vâng."
Lúc tỉnh dậy, cậu bé thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm. Lâm Dương tiến vào, thấy cậu bé đã tỉnh thì gật đầu.
"Đây là nhà chính Lâm gia. Cháu cảm thấy thế nào?"
Nhà chính? Vậy người trước mặt chẳng phải là... Cậu vội bước xuống giường, cúi đầu hành lễ: "Kính chào Lâm gia chủ."
"Ừ. Cháu nằm xuống đi."
"Dạ vâng."
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Dương về cậu bé là đôi mắt cậu ta. Nó rất đẹp, nhưng cũng chứa đầy sát khí.
"Cháu muốn báo thù không?"
Cậu bé gật đầu kiên định. "Dạ có."
"Được. Vậy cháu đi theo ta, ta sẽ huấn luyện cho cháu."
Thế là, Lâm Minh Vũ bắt đầu vào những ngày tháng huấn luyện khắc nghiệt. Bản thân cậu ta rất có thiên phú, học hỏi mọi thứ cực kì nhanh.
Lần đầu tiên Lâm Minh Vũ thấy Hải Đường, cậu ta chỉ có một suy nghĩ: Con nhóc này, quá yếu ớt.
Nhưng sau cậu ta phải thay đổi suy nghĩ của mình. Cô bé cũng giống cậu ta, có tài năng thiên bẩm, đặc biệt là về máy tính.
Một hôm, Lâm Dương gọi cậu ta đến thư phòng, bảo rằng sau này cậu ta sẽ kế thừa Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-la-hacker-dai-nhan/1300364/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.