Tạ Nguyên Nghi ôm lấy Kiều Xảo, có thể vì tác dụng của nước nóng hoặc có thể là vì cô trời sinh có cốt cách thể chát đặc biệt, nên thoáng chốc bủn rủn trên thân thể liền tiêu tan đi bảy tám phần.
Ngược lại là Kiều Xảo lại hai mắt đăm đăm, cả người ngơ ra ghé vào trên vai Tạ Nguyên Nghi, quả nhiên nàng đã tiến vào hình thức đầu óc trống rỗng rồi.
"Em thấy có ổn không?" Tạ Nguyên Nghi dịu dàng cúi người xuống nhẹ giọng hỏi bên tai nàng.
"Vâng, tàm tạm." Hơi thở mong manh của Kiều Xảo truyền đến.
Từ khi nàng thành con vịt mắc cạn đã bị kéo xuống biển tận hai lần, ổn được mới là lạ đó.
"Ngâm thêm một chút nữa rồi lên thôi, chị đi lấy sữa cho em."
"Vâng, được rồi." Kiều Xảo biết mặc dù suối nước nóng rất tốt nhưng cũng không thể ngâm quá lâu. Dù rằng giờ đây hai chân của nàng có chút như nhũn ra, nhưng nàng vẫn bò lên trên.
Tạ Nguyên Nghi quay đầu qua muốn kéo nàng lên. Kiều Xảo lại rút tay, không cho cô ôm.
Hả? Tạ Nguyên Nghi nhìn Kiều Xảo, trong mắt tựa như có khó hiểu.
"A, ừm, em mặc quần áo vào trước đã."
Nữ thần đã mặc xong áo tắm chỉnh tề, còn nàng thì lại trống trơn, này còn ra thể thống gì nữa!
"Ồ," Tạ Nguyên Nghi ngồi xổm người xuống, nâng mặt Kiều Xảo lên, "Đều đã đến bước này rồi mà em còn xấu hổ với chị sao?"
"Em... em có hơi loạn."
Tạ Nguyên Nghi cười nhẹ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-hay-mau-vao-bat/1882231/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.