Khoảnh khắc anh xoay người trong bóng tối đôi đồng tử đen chuyển thành một màu vàng kim, toàn thân Hoàng Tư Vũ cứng đờ, cô dường như quên cả hô hấp.
Mạnh Vũ Thần thấy được trong đôi mắt cô dường như đang phóng đại đôi đồng tử màu vàng kim của mình mới chợt nhận ra bản thân đã quên đeo mắt kính. Đồng tử của anh đặc biệt hơn người thường, trong bóng tối sẽ đổi màu, mẹ anh nói đây là do di truyền.
- Thật xin lỗi làm cô sợ sao.
Mạnh Vũ Thần đi đến bên giường đưa tay bật đèn thì bị một bàn tay nhỏ chặn lại, cô cứ như vậy nhìn chăm chăm vào mắt anh, tựa như muốn xuyên qua nó tìm cái gì đó. Mạnh Vũ Thần chỉ đành ngồi xuống bên giường ngang với tầm mắt của cô để cô nhìn cho rõ.
Hoàng Tư Vũ tựa lưng vào thành giường hiện tại cô vẫn còn cảm nhận được đau đớn từ trong xương cốt, lúc này mới bình tĩnh đưa tay mở đèn lên. Theo ánh đèn cô nhìn lại đôi mắt kia đồng tử màu vàng kim đã biến mất, chỉ còn lại một đôi đồng tử đen lánh tựa như một cái hố đen vũ trụ.
- Cô có thấy không khỏe chỗ nào không, tôi gọi bác sĩ đến.
- Không cần, tôi không sao.
Hoàng Tư Vũ đưa mắt nghiêm túc đánh giá người đàn ông này, khí độ bất phàm, cao lãnh từ trong xương cốt, người này cô nhìn không thấu. Nếu đã không thể nhìn thấu vậy thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không cần phải vòng vo dò xét làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-gioi-hac-dao-trong-sinh/3372691/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.