Chương trước
Chương sau
"Bằng” tiếng súng vang lên, Mạnh Vũ Thần tựa như một con dã thú phát điên liên tục nổ súng về phía Lưu Nghĩa. Lưu Nghĩa cũng không trốn nữa, hắn ta vứt súng đứng lên hiên ngang đi ra ngoài, tay hắn cầm một kíp nổ trên người có gắn bom. Lưu Nghĩa nở một nụ cười của kẻ chiến thắng nhìn Mạnh Vũ Thần nói ra những lời dung tục đầy khiêu khích.

- Tao vẫn chưa nói xong đâu, năm đó trước khi mày tới tao đã kịp hưởng thụ qua hương vị của mẹ mày, đúng là không tệ chút nào, còn hơn hẳn mấy cô gái trẻ mà tao từng chơi qua. Chậc chậc, nếu được hưởng thêm vài lần nữa thì tốt biết mấy.

Mạnh Vũ Thần cả người run lên, hai mắt đỏ ngầu, anh muốn giết chết hắn ta, muốn bắn nát cái miệng dơ bẩn kia của hắn, muốn băm hắn ra thành trăm mảnh. Nhìn thấy anh vì lời nói của mình mà kích động hắn càng phấn khích nhìn anh vừa cười vừa thách thức.

- Mày bắn đi, bắn tao xem thử nào.

Mạnh Vũ Thần kéo cò súng nhắm ngay giữa trán Lưu Nghĩa. Trác Tùng từ xa chạy đến, cho dù không nghe được mấy lời nói bẩn thỉu kia của Lưu Nghĩa nhưng nhìn trạng thái cậu chủ nhà mình có vẻ không đúng lắm, lại thấy trên người Lưu Nghĩa có bom nên bất chấp tất cả mà lao tới cảng lại, chỉ tiếc Trác Tùng cách quá xa, khi đến nơi chỉ nghe một tiếng.

“Đoàng”, viên đạn xé gió lao đi, Lưu Nghĩa đứng đó cười lớn, hắn đưa tay nhấn nút điều khiển, hắn biết Mạnh Vũ Thần nhất định sẽ nổ súng, hắn chính là muốn anh nổ súng, muốn anh phát điên, như vậy mới càng thú vị. Lúc Lưu Nghĩa cho rằng có thể kéo Mạnh Vũ Thần cùng những người ở đây chết chung với hắn, thì bàn tay đang cầm điều khiển chợt khựng lại. Viên đạn kia xuyên thẳng qua bàn tay hắn, cũng phá hủy cả điều khiển làm hắn không thể nào kích hoạt được quả bom, hắn chỉ có thể kêu lên một tiếng thất thanh đầy đau đớn.

Mạnh Vũ Thần từng bước từng bước đi đến trước mặt Lưu Nghĩa, tựa như một ác quỷ bước ra từ địa ngục. Lưu Nghĩa hiện tại mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn lùi về phía sau ra sức cảnh cáo Mạnh Vũ Thần.

- Mày mà giết tao thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được Bạch Linh đang ở đâu.

Dưới ánh trăng mặt đất phủ lên một tầng tuyết trắng, Mạnh Vũ Thần nở một nụ cười tà mị, đôi con ngươi màu vàng kim ẩn ẩn tơ máu càng khiến cho anh trở nên quỷ dị, tựa như một con ma cà rồng khát máu. Giọng anh trầm thấp lạnh lẽo giống như tiếng vọng về từ cõi âm ty.

- Vậy sao, vậy thì đúng là mày chưa thể chết được.

Anh ngồi xuống bàn tay bóp lấy miệng của Lưu Nghĩa không chút do dự dí súng vào bên má trái của hắn ta bóp cò. Viên đạn xuyên thủng má của Lưu Nghĩa, cả gương mặt hắn bị toát ra một lỗ lớn, máu cùng răng thịt lẫn lộn vào nhau, nhưng hắn lại không phát ra được tiếng kêu nào. Hắn sợ hãi tột cùng cố gắn ra sức vùng vẫy muốn chạy trốn. Thế nhưng Mạnh Vũ Thần sao có thể để hắn đi, lần lượt từng phát đạn bắn ra phế đi hai chân của hắn, cuối cùng chỉ chừa lại bàn tay phải, dù sao cũng phải để lại một cái tay cầm bút.

- Giữ lại một hơi cho hắn.

Trác Tùng hiểu rõ ý trong lời nói của cậu chủ mình, cho người lôi Lưu Nghĩa đã ngất máu me bê bết ra xe. Chờ đợi Lưu Nghĩa chắc chắn chính là địa ngục sống không bằng chết, đương nhiên bọn họ sẽ không để hắn chết dễ dàng như vậy.



- Cậu chủ, thật xin lỗi là tôi đến muộn khiến cậu bị thương.

Lần này có thể bắt được Lưu Nghĩa bọn họ cũng tổn thất không ít. Nếu không phải cậu bị kẹt ở ga Gangnam thì có lẽ cậu chủ sẽ không đến mức bị thương. Thân là đội trưởng đội cận vệ vào thời điển quan trọng lại để cậu chủ một mình, Trác Tùng cảm thấy bản thân rất vô dụng.

- Không phải lỗi của cậu, đừng có cái gì cũng ôm vào người.

Mạnh Vũ Thần đưa súng cho Trác Tùng sau đó đi về phía chiếc xe đang đợi sẵn ở đằng trước, vừa đi được vài bước anh đột nhiên chao đảo.

- Cậu chủ.

Trác Tùng hoảng hốt nhanh tay đỡ lấy Mạnh Vũ Thần, anh cứ như thế rơi vào hôn mê. Chiếc xe màu đen mang biển số quân đội lao nhanh trên đường phố Seoul.

- Tất cả các trạm gác nhận lệnh, cho phép lưu thông trên tất cả các tuyến đường.

- Đã rõ.

Hàng loạt đèn xanh được bật lên, cảnh sát giao thông đứng ở những tuyến đường xe sắp sửa đi qua vội vàng dọn đường, chiếc xe như viên đạn bạc lướt bay nhanh trong màn đêm. Mạnh Vũ Thần được đưa vào phòng giải phẩu, sau khi lấy viên đạn trên cánh tay ra liền bị đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt dưới tình trạng hôn mê, độc tính lan rộng toàn thân đang tấn công vào tim.

Những chuyện xảy ra sau này anh không cần nghe cũng đoán được, vì để cứu anh Trác Tùng dẫn theo người trở về Việt Nam bắt cô tới đây. Mạnh Vũ Thần day day hai bên thái dương khẽ thở dài, người của anh bức ép cô đến như vậy, không biết khi tỉnh lại cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào đây, anh có chút không dám đối diện với cô gái đang nằm ở kia.

Hoàng Tư Vũ tỉnh lại đã là 10 giờ đêm, Mạnh Vũ Thần đứng bên cửa sổ bóng lưng thẳng tắp nghe tiếng động anh quay đầu.

- Tỉnh rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.