Đúng vào lúc này một cơn gió nhẹ lướt qua chỉ nghe được tiếng kêu đau đớn của Trác Tùng. Cổ tay cậu ta bị một mảnh lá cắt đứt, máu tươi nhỏ xuống nền gạch, từng giọt từng giọt vô cùng chói mắt. Trác Tùng đau đớn kêu lên, ngay cả súng trong tay cũng rơi xuống.
Còn chưa đợi đám người phía sau kịp phản ứng Lương Văn Thao đã đoạt lấy súng của Trác Tùng, lên nòng, nhắm thẳng vào đầu người đang nằm trên giường bệnh.
Ngay lập tức hơn chục khẩu súng khác cũng đồng loạt hướng thẳng về phía hai người họ.
- Bỏ súng xuống, để cô ấy đi bằng không tôi sẽ giết anh ta ngay lập tức.
Giọng Lương Văn Thao lạnh lẽo nhìn về phía đám người trước mặt. Hoàng Tư Vũ nhìn Trác Tùng đáy mắt hiện lên một tia sát ý.
- Tôi đã từng nhắc nhở các người, đừng bao giờ thách thức giới hạn của tôi, bằng không cái giá phải trả không chỉ là như vậy thôi đâu.
Giọng cô rất lạnh, lạnh đến mức khiến lòng người run rẩy. Trác Tùng sau khi định thần lại cúi đầu suy tư, cô gái này quá nguy hiểm cũng quá cứng rắn, hôm nay nếu cậu thật sự dồn bọn họ vào chân tường, với thân thủ của cô ta chỉ sợ là lưỡng bại câu thương. Mục đích của cậu là bằng mọi giá cứu cậu chủ, Trác Tùng nghĩ xong liền ra đưa tay ra hiệu cho đám người phía sau, hơn chục khẩu súng từ từ hạ xuống.
Thế nhưng tất cả các cặp mắt điều nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-gioi-hac-dao-trong-sinh/3364063/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.