“Sao anh lại giống ăn trộm thế này?”
Cổ của cô bị tóc của hắn cọ cọ vào không thoải mái lắm, nhưng Tô San cũng không đẩy hắn ra, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra một tia xin lỗi:
“Thật xin lỗi.”
Cô chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, nhưng cũng biết những chuyện như vậy hai bên đều là bình đẳng, nhưng cô có vẻ yêu cầu quá nhiều đối với Tạ Duyên, ngược lại bản thân thì chỉ biết hưởng thụ hắn đối xử tốt với mình.
“Không đâu.”
Tạ Duyên lại ở bên cổ của cô hít sâu một hơi, giống như bị nghiện cứ cọ cọ:
“Anh hy vọng em có thêm nhiều ý kiến với anh.”
Mà không cần phải cứ khách khí như vậy.
Nếu Tô San vội vã muốn công khai hoặc quá mức phóng khoáng, thì đã không phải là cô rồi.
Tư thế của hai người quá ái muội, không khí trở nên thực quỷ dị, Tô San đỏ mặt, run rẩy xoa xoa tóc hắn.
“Nếu có chỗ nào em làm không đúng, anh có thể nói thẳng cho em biết.”
Cô nhẹ giọng nói.
Nắm bàn tay mềm mại của cô, Tạ Duyên cười cười, không biết nghĩ tới cái gì, lại nghiêm túc nói:
“Anh không muốn tiếp tục ăn cơm hộp.”
Tô San: “……”
“Là do anh quá kén ăn.”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hiện lên vẻ nghiêm túc.
Nhìn lướt qua đôi môi đỏ bừng của cô, ánh mắt Tạ Duyên hơi trầm xuống, bỗng nhiên ghé lại gần:
“Vậy về sau em cứ mỗi ngày giám sát anh là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-doi-mat-hang-ngay/2053697/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.