Tạ Duyên nâng mắt nhìn cô, giọng nói bình tĩnh:
“Không thể.”
Sắc mặt Tô San hơi biến đổi, cảm giác kinh ngạc vẫn chưa hoàn hồn, cứ đứng đó, trong lòng thầm nghĩ có phải là mình làm gì đắc tội hắn hay không?
“Anh…Anh không phải không thích đóng cảnh hôn sao?”
Cô lập tức trở nên khách sáo câu nệ hỏi.
Tạ Duyên lại nhấc mắt nhìn cô nói:
“Đúng là tôi không thích đóng cảnh hôn.”
Tô San nhẹ nhàng thở phào.
“Nhưng còn tùy người.”
Hắn bỗng nhiên đứng lên, bước hai bước thật dài tới trước mặt Tô San, Tô San bị giật mình ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Tạ Duyên cúi người một tay chống xuống bên cạnh cô, ánh mắt sáng quắc:
“Người khác là người khác, em là em.”
Bốn mắt nhìn nhau, Tô San kinh hoảng tới mức toàn thân hóa đá dựa vào ghế, mắt cũng quên không chớp.
“Em cảm thấy tôi rất dễ nói chuyện sao?”
Ngữ khí hắn trầm thấp, dùng ánh mắt áp bức gắt gao nhìn thẳng vào cô.
Hắn dựa vào gần quá, Tô San cảm thấy không thoải mái, liền duỗi tay đẩy vai hắn:
“Anh đừng như vậy… không nói thì thôi, để tôi tự đi nói.”
Thấy cô vẫn làm bộ cái gì cũng không hiểu, mắt Tạ Duyên nheo lại, đột nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào hồng nhạt của cô, Tô San ngay lập tức trừng mắt thật lớn.
Hiện giờ vẫn đang nghỉ trưa, cô còn chưa có bôi son môi, vẫn ngọt ngào, giống như bị nghiện, Tạ Duyên vô thức lấy một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-doi-mat-hang-ngay/2053696/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.