Sắc trời chuyển một màu tím thơ mộng, mặt trời cũng sắp lặn xuống chân núi, khung cảnh vắng vẻ ở đây lại càng thêm phần tĩnh lặng.
Vũ Minh Nguyệt thu dọn đồ vật đã sử dụng, cô sắp xếp lại chúng rồi mang ra xe của hai người. Âu Dương Tue Duệ lúc này không cần phải làm gì, anh mệt nên đã được cô đưa vào xe nghỉ ngơi trước.
"Minh Nguyệt, trời tối rồi em cẩn thận một chút!" Lo lắng cô ở bên ngoài không an toàn, anh lên tiếng dặn dò.
"Em biết rồi, anh cứ yên tâm!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu cười đáp lại. "Anh có lạnh không, em lấy thêm áo ấm cho anh nha!"
"Không lạnh, em tranh thủ đi, ban đêm ở nơi này không tốt!" Đáp lại cô vẫn là lời thúc giục từ anh.
Âu Dương Tư Duệ biết sức khoẻ bây giờ đâu thể bảo vệ cô được, anh chỉ muốn hai người nhanh chóng đến nơi an toàn hơn mà thôi. Khu vực này buổi sáng đã vắng vẻ rồi, đêm đến dĩ nhiên nó sẽ đáng sợ hơn.
Vũ Minh Nguyệt mặc kệ anh nói, cô đưa tay lấy áo ấm ở phía sau xe, rồi cẩn thận đắp thêm cho anh. "Cứ ngoan ngoãn ở đây cho em, hiện tại em mới là người có thể quyết định!"
Sau khi đã lo lắng cho anh xong, Vũ Minh Nguyệt liền đem những đồ vật cuối cùng cho vào cốp xe, mọi thứ đều hoàn hảo để quay về rồi. Vũ Minh Nguyệt phủi phủi tay, rồi lại đưa lên để chỉnh lại khăn choàng cổ của mình.
"Dây chuyền của mình đâu rồi?" Vũ Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện ra món quà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-cua-toi-thich-duoc-nuong-chieu/454030/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.