Âu Dương Tư Duệ liếc nhìn Lam Tiểu Nhã, so với Vũ Minh Nguyệt thì cô ta có thể so sánh được hay sao, một chút cũng không bằng. Anh thở mạnh, lạnh giọng từ chối.
"Tôi không rảnh, cô có thể tìm người khác!" Buông lại mấy câu không mấy vui vẻ, anh liền đi thẳng mà không thèm ngoảnh mặt nhìn cô ta thêm một cái nào nữa.
"Tư...Duệ." Lam Tiểu Nhã muốn nói thêm gì đấy nhưng lại thôi, cô ta lãnh đạm nhìn theo bóng lưng của anh, cho đến khi hình dáng mất hút sau hành lang dài.
"Không vội, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ mà chơi thôi nào!" Sự biến hoá trên gương mặt cô ta thật sự linh hoạt, đôi lúc thật sự không biết cô ta là đang nghĩ cái gì, nhưng nó có vẻ không phải chuyện tốt lành gì đâu.1
Lam Tiểu Nhã trên mặt toàn là ý cười, cô ta quay lại lười biếng cầm cặp sách lên, ung dung bước ra cổng trường, phút chốc thần thái dường như đã biến thành người khác. Có điều cô ta cũng không phải là không thất vọng, dù gì cô ta cũng là thiên kim xinh đẹp của Lam gia, bị Âu Dương Tư Duệ từ chối không chừa chút mặt mũi nào cũng xem như là mất mặt rồi.
...
Vũ Minh Nguyệt sau khi quay về nhà thì tự nhốt mình ở trong phòng, cô ấm ức vùi mặt vào gối mà nức nở, trong lòng hận bản thân vì sáng nay đã quá vội vàng.
"Hức, mất mặt chết đi được, ai cũng thấy cả rồi! Liệu anh Tư Duệ đã thấy chưa nhỉ? Anh ấy có phải hay không sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hau-cua-toi-thich-duoc-nuong-chieu/453918/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.