Cô gái trước mặt anh, cô gái đang khóc mà lòng anh nảy lên sự chua sót không kém. Cô thực sự ngây thơ vậy sao? 18 tuổi đầu rồi mới dậy thì. Thể nào mấy hôm nay ra nhiều dịch báo trước thế. Nhưng chẳng lẽ cô không biết vấn đề phụ nữ này hả?
" Này, em học sinh học chưa vậy? "
Cô ngồi trên bệ toilet sụt sịt, đôi mắt ngấn nước nhìn anh vẻ oan uổng
" Tôi á? Có học...nhưng không hiểu gì...tiết cúp tiết ngủ gật "
Hết nói, mặt anh cứng đờ, câu trả lời quá tự nhiên.
" Vậy mẹ em không giảng cho em biết? "
" Mẹ không hay nói chuyện buồn với tôi. Chắc mẹ biết tôi sắp chết nên không nói... huhu... nhưng anh cứu tôi với...tôi phải về nói lời từ biệt với mẹ tôi...với bạn bè...hicc..hơn nữa phải chết ở nơi thơm tho... "
Anh nhoẻn miệng cười như nghĩ ra trò gì đó rất thú vị.
" Xin lỗi. Bệnh của em thực sự không có cách nào chữa nổi đâu...E là vài phút nữa sẽ có một cái xác vô hồn trong... "
Chưa kịp nói hết cô đã khóc toáng lên. Cái kết thật hụt hẫng. Cô phải chết sớm thế sao? Với mẹ một câu cuối cùng cũng không có. Sinh mạng của cô dừng lại ở tuổi tươi đẹp nhất, cô khóc to rồi lại sụt sịt. Anh cười xối xả. Cô ghét cảnh tượng này
" Huhu. Tôi sắp chết anh còn cười. Anh ăn hết của tôi. Đụng vào con bướm xinh của tôi, để tôi ra nông nỗi này. Tôi chết cũng tại anh, cả đời hận anh chết không nơi chôn cất. "
" Ê. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hang-xom-bien-thai/96730/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.