[Mẹ bớt chút thời gian về dự sinh nhật mình, tặng mình một cuốn sổ nhậtký rất đẹp, chính là quyển sổ mà mình đang ghi này, bìa bằng da đỏ nhìnrất rất vui. Nhưng bố không về, nói một câu bất hiếu thì, mình chỉ nhìnbức ảnh kết hôn treo trên tường, mới nhớ được khuôn mặt bố thế nào. Cóđiều không sao cả, mình đã sớm quen một mình tự chúc mừng sinh nhật mình rồi, mình sẽ tự nấu một bát mì, ăn ngay nhân lúc nó còn nóng, ước mộtđiều ước năm nào cũng giống năm nào.
Hi vọng bố mẹcó thể cùng về dự sinh nhật con gái lần sau.] [À, mình nói sẽ viết tớikhi nào tính mạng mình kết thúc, thì nhất định mình sẽ làm được, nhưngvấn đề là, nếu trước khi mình chết mà mắt bị mù thì phải làm thế nào?Hừ, mình nên là một người nói được làm được, bắt đầu từ bây giờ, mình sẽ tập viết trong lúc nhắm mắt, cho dù không nhìn thấy cũng không ảnhhưởng tới việc mình viết nhật ký, ha ha, thật là một ý hay].
Đọc đếnđây, Hình Khải nhướn môi cười, Hình Dục quả nhiên không giống những côgái khác, mới mười tuổi mà đầu óc đã có những suy nghĩ cổ quái thế rồi.
Anh bắt đầu lật nhanh những trang nhật ký, quả nhiên, những nét chữ càng về sau càng loạn, muốn đọc xem cô viết gì thật không dễ.
Cho đến khi anh lật tới một trang bị gập, mới từ từ giở chậm lại.
Hình Dục dùng cả trang giấy, dùng bút bi viết mấy chữ lớn: [Từ hôm nay trở đi, tôi không còn một mình nữa].
[Ngày 20 tháng 3 năm 1995. Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280092/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.