Đại Dục ngửi thấy mùi của chủ nhân, lao ra khỏi chuồng, chạy loạn lên quấn lấy chân anh, anh giơ cao bó hoa, cười rạng rỡ.
“Tiểu Dục anh về rồi…”. Hình Khải gọi khẽ, rón rén đi vào phòng khách.
Trước mặt đồng nghiệp và cấp trên anh luôn tỏ ra chững chạc nhanh nhẹn, nhưng vừa về đến nhà, anh lập tức ném chiếc mặt nạ nghiêm túc xuống, chỉ muốn trở lại làm con người lười biếng và hay cáu kỉnh trước kia.
NhưngHình Khải gọi mấy tiếng vẫn không thấy Hình Dục trả lời, anh có thể chắc chắn Hình Dục ở nhà, bởi vì trong bếp đang hầm một nồi canh xương thơmphức, anh chỉ là không nói cho Hình Dục biết buổi chiều mình sẽ về màthôi.
Hình Khải thấy cửa phòng ngủ của Hình Dục đóng chặt, cườigian tà, lén lén lút lút quay nắm đấm cửa, đúng như anh nghĩ, nha đầunày không khóa cửa, đột nhiên, anh đẩy mạnh cửa, cùng lúc hét lên dọaHình Dục: “Á…” Tiếng hét kinh dị!
Vớ vẩn, không có trong phòng.
Hình Khải xụ vai xuống, nhìn quanh căn phòng sạch sẽ tinh tươm một lượt, hít một hơi thật sâu, cảm giác được về nhà thật tuyệt.
Anh tiện tay đặt bó hoa hồng lên bàn, không để ý đến cốc nước trên đó,khiến chiếc cốc bị nghiêng đổ xuống bàn, Hình Khải kinh ngạc nhìn nướctrong cốc từ mặt bàn chảy xuống kẽ hở của ngăn kéo, thế là, anh vừa dùng khăn mặt chặn dòng nước lại, vừa luống cuống kéo mạnh tay nắm ngăn kéo, có lẽ anh đã dùng sức hơi mạnh, khiến chiếc ngăn kéo ở giữa vốn bịkhóa, lại bị anh giật tới mức bật cả khóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280091/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.