“À, giờ cô biết xấu hổ rồi đấy, biết khó coi cơ đấy? Cô có biết mình làvật cản giữa tôi và Hình Khải không? Tại sao không cút ra khỏi căn nhàđó đi? Cô có biết cô chướng mắt tới thế nào không? Tôi không xinh đẹpcũng không dịu hiền bằng cô, hàng ngày cô đi đi lại lại trước mặt HìnhKhải có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Tôi nói cho cô biết Hình Dục!Tôi chịu đựng cô thế là đủ lắm rồi.”
“Em có thể chuyển ra ngoài. Choem ba ngày.” Hình Dục đã bị cô ta đẩy vào tận chân tường, cô không muốncãi nhau, vì thế, cô mới tự giam mình vào một góc tối lạnh lẽo, trở vềngôi làng “hoang vắng” trước năm mười lăm tuổi của mình, dựa vào hồi ứcbảo vệ ngọn lửa le lói cuối cùng trong tim.
An Dao nhìn ánh mắt bất lực của Hình Dục, cứ như cô chính là mụ đàn bà đanh đá tự nhiên gây chuyện thị phi.
Cô túm chặt lấy cổ áo Hình Dục, lắc lắc như một kẻ điên: “Tôi hiểu rồi, cô lén lén lút lút tới gặp Hình Khải là muốn cho mọi người biết cô mới lànữ chủ nhân của nhà họ Hình đúng không? Cô mãi không chịu yêu ai là vìmuốn đợi chúng tôi li hôn phải không? Cô dùng thân phận là em gái để ởcùng với chúng tôi là vì muốn khiêu khích tình cảm vợ chồng của chúngtôi có đúng không, đúng không? Hôm nay cô phải nói cho rõ ràng. Rút cuộc cô đã nói xấu tôi những gì trước mặt Hình Khải?”
“Hình Dục chưa bao giờ nói xấu gì em trước mặt anh.”
Hình Khải kéo An Dao ra, tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280073/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.