Hình Khải và An Dao bình yên vô sự trải qua một thời gian sống cùng nhau.
Hôm nay là kỉ niệm tròn một năm ngày đính hôn của họ, sáng sớm An Dao đãđặt xong bánh ga tô đợi Hình Khải về cùng chúc mừng. Cả đêm qua HìnhKhải không về, hôm nay Học viện Ngoại giao tổ chức buổi giao lưu giữasinh viên các nước, Hình Khải là một trong những người phát ngôn củatrường, nên anh phải ở lại cùng với các bạn sinh viên nước ngoài.
Trước khi ra khỏi nhà Hình Dục thấy An Dao đang ngồi trên ghế sô pha sửa móng tay, tiện thể hỏi luôn xem An Dao có muốn cùng đi học không, An Dao chỉ cười lắc đầu. Từ sau khi vào năm thứ tư, chương trình học bắt đầu nặng, dù là nghỉ hè cũng vẫn rất bận. Một năm nay, Hình Khải thường xuyên rangoài tham gia các hoạt động, tham gia giảng dạy, nghiên cứu, tham giahoạt động tình nguyện, hiếm lắm mới về nhà một lần.
“Không đi đâu,chị chắc chắn có thể tốt nghiệp.” An Dao tràn đầy tự tin. Thứ nhất, bốcô là hiệu phó trường đó. Thứ hai, cô đã quyết định sẽ ở nhà làm vợ làmmẹ, không cần phải đi chăm sóc bệnh nhân nữa.
Hình Dục ừ một tiếng,ngồi ở cửa thay giày, An Dao thổi thổi đầu ngón tay, chậm rãi hỏi: “Tiểu Dục, chị thật sự không hiểu em, bố chồng mình giữ chức cao như vậy, chỉ một câu nói thôi là có thể sắp xếp cho em vào làm ở bệnh viện tốt nhất, em có cần phải học hành vất vả thế không?”
“Bản thân em là đứa hay suy nghĩ, không dám đặt tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280072/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.