“Đau thì đừng giả bộ kiên cường nữa!” Hình Khải lau lau tay vào quânphục, sau đó lau nước mắt cho Hình Dục, cô lúc nào cũng khóc rất lặng lẽ như thế, trong lúc anh không để ý, thì cô đã khóc ướt nhòe hết cả mặtrồi. Anh ghét nhất bộ dạng đó của cô.
Hình Dục không biết giải thích thế nào về tâm trạng bi thương đột ngột này của mình, cô khẽ cười, ngấm ngầm thừa nhận.
Chống hai tay ra phía sau, ngửa cổ ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên trời, hai ngôi sao vừa to vừa sáng lọt ngay vào tầm nhìn của cô, cô khe khẽhỏi: “Hình Khải, anh nói xem người ta khi chết đi rồi liệu có biến thành sao trên trời không?”
“Em ngốc thật hay vờ ngốc hả, đương nhiên làkhông thể rồi.” Ấu trĩ, Hình Khải khẽ hừ một tiếng thầm mắng cô, có điều đây là lần đầu tiên anh thấy Hình Dục nói những lời ấu trĩ như thế, nên không tránh khỏi nảy sinh tâm lý tò mò.
Nhưng tối nay Hình Dục thật khác thường, cô chỉ về phía ngôi sao sáng nhất, nói một cách chắc chắn: “Đó là mẹ em.”
Ngón tay Hình Khải khẽ khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn theo hướng Hình Dụcchỉ, rồi lại nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của cô, Hình Dục mặc dù đangcười nhưng mắt ngấn lệ, cô cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống, cố gắng nén tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng.
Trong lòng Hình Khải lập tứctrào dâng cảm giác buồn bã chua xót, thế là, để phá vỡ bầu không khígượng gạo đặc quánh này, anh lại quay đầu nhìn lên bầu trời sao, ngaysau đó nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280050/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.