Trường quân sự này tọa lạc trong núi, mặc dù không khí mùa hè khô nóng,nhưng đến tối vẫn mát lạnh. Hình Dục ngồi dưới một gốc cây lớn, xoa xoacánh tay lạnh ngắt của mình, không dám đi xa quá mà cũng không dám ở gần quá.
Hình Dục nhớ lại hồi Hình Khải còn ở nhà, mỗi buổi tối Kim Mao Đại Dục đều ồn ào mất vài phút, kêu rống lên ăng ẳng đòi ăn.
Bình thường thì anh cảnh vệ sẽ giúp cho nó ăn, nếu Hình Khải còn chưa ngủanh sẽ tự mình đi cho nó ăn, đồng thời cũng đá thúng đụng nia đánh thứcHình Dục dậy luôn. Nếu Hình Dục không chịu ra vườn cùng anh, anh sẽ cười nhăn nhở mà cảnh cáo cô rằng, nếu cô không chịu đi anh sẽ để Đại Dụcchân bẩn chà đạp khắp nền nhà mà cô đã vất vả lau lau chùi chùi cả ngày.
Mỗi lần như thế, cô đành phải mở cửa phòng, tóc thả ngang vai, bộ dạng ngái ngủ, chạy vụt ra vườn như một hồn ma, ngay sau đó đứng nhìn chằm chằmĐại Dục ăn, còn Đại Dục phải ăn hết số thức ăn đó với tốc độ vô cùngnhanh dưới áp lực lớn mà Hình Dục tạo ra.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, Hình Dục bất giác mỉm cười, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, cònmột tiếng nữa sinh nhật tuổi mười tám của cô sẽ trôi qua.
Cô chầmchậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cổng trường đang đóng chặt… chuyến xe cuối cùng chắc chắn không còn kịp nữa rồi, nếu Hình Khải vẫn khôngthuyết phục được sỹ quan huấn luyện cho anh ra ngoài, tối nay cô sẽ ngủđâu?
Đang mải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-han-anh-yeu-em/1280049/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.