"Anh đây, anh ở đây, ở đây với em rồi" Lâm Hạo cởi chói cho Lâm Thiên, đau lòng nhìn đứa trẻ thương tích đầy mình, cơ thể anh cũng vì thế mà bất giác run lên.
"Anh...hai..." Lâm Thiên tủi thân, nước mắt chảy càng thêm nhiều.
"Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi bảo bối, là do anh đến trễ. Ngoan, anh ở đây rồi, sẽ không để em một mình nữa, được không?"
Lâm Thiên cọ cọ vào lòng Lâm Hạo, thoả mãn gật đầu.
Lâm Hạo ôm em trai, vùi mặt vào hõm cổ em trai nhà mình. Lâm Thiên cảm nhận được... cổ cậu chợt nóng lên.
Lâm Hạo đang khóc...
Cũng giống như Lâm Thiên, đó là những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu...
Nhưng rất nhanh chóng anh trai đại nhân đã đứng dậy, cứ như người vừa khóc kia không phải là anh vậy. Lâm Hạo hôn chụt một cái vào cái miệng nhỏ kia, xoa xoa đầu em trai bảo bối, "Thiên Thiên ngoan, mau ngủ đi, đừng cố gắng nữa. Em biết anh sẽ không bao giờ bỏ em mà, đúng không?"
Lâm Thiên ngoan ngoãn đặt cái đầu nhỏ của mình lên vai Lâm Hạo, không quên nói, "Em muốn...xúc xích"
"Ừ. Về nhà anh cho em ăn, nhé?"
Lâm Thiên thoả mãn nhắm mắt lại, mệt mỏi mà thiếp đi.
Lâm Hạo nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt, đầy sự mệt mỏi đang an an ổn ổn ngủ trong lòng mình. Anh hôn hôn tai đứa trẻ kia, mỉm cười nói, "Ngủ ngon, bảo bối"
Được rồi, đó là Lâm Hạo trước khi Lâm Thiên ngủ. Còn bây giờ chính là một bộ dáng đáng sợ... còn hơn lúc ban đầu.
*
Lâm ba cùng Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-that-tuyet-voi-nha/1165233/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.