Tống Tiểu Bắc ở trong phòng học, đôi mắt u buồn. 
Dương Lê lại cúp cua, cô nhắn tin báo nói đang cùng vị hôn phu gặp mặt. 
Tống Tiểu Bắc nằm sấp trên bàn ngủ ngon lành, rồi cả ngày không về nhà, tối chạy đi quán rượu nhảy đầm. 
Người pha chế rượu pha xong ly nước trái cây đẩy đến trước mặt cậu, cười cười nói. 
“Nhóc con, không uống rượu thì chạy đến đây làm gì? Coi chừng bị người xấu bắt đi đấy.” 
Tống Tiểu Bắc ngẩng đầu trừng nữ pha chế rượu quái dị, hất tóc mái vênh váo nói. 
“Ông đây thích uống nước trái cây đó rồi sao? Lại đến mười ly!” 
Nữ pha chế rượu bật cười, kiềm không được vươn tay nhéo mặt cậu. 
“Tiểu Bắc, có phải là không vui?” 
Tống Tiểu Bắckhông lên tiếng, qua chốc lát từ trong túi lấy ra một lọ thuốc, đổ vài viên nhét vào miệng, uống nước trái cây. Thuốc này có thể chống mẫn cảm cồn. 
Tống Tiểu Bắc khịt mũi, liếc cô. 
“Pha rượu!” 
Nữ pha chế rượu cột tóc dài, cúi đầu tập trung pha chế. 
Tống Tiểu Bắc uống đến khuya mới trở về, di động không reo tiếng nào. Anh cậu vẫn giống vậy, mặc kệ cậu sống chết. Tống Tiểu Bắc bỗng thấy bức bối, lắc lư ngồi xổm trước cửa nhà mình, mềm dựa vào tường. Tống Tiểu Bắc cảm thấy tổ cha nó thật khó chịu, bụng như có lửa đang đốt cháy. Thỉnh thoảng cậu đá bậc thang, đá mệt thì kéo áo khoác lên trên đầu, co thành một đống. 
“Tống Tiểu Bắc.” 
Cửa sau lưng mở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-om-mot-cai/3276942/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.